ĐƯỜNG, TỐNG BÁT ĐẠI GIA - Trang 112

Theo cơ tạo hoá, điêu linh có thì.
Trong vạn vật giống gì thiêng nhất?
Người ta là động vật mà hơn,
Ruột gan, trăm mối lo buồn,
Việc đời chuốc lấy muôn vàn nhọc thân.
Trong khua động tinh thần lay lắc,
Lại đa mang gánh vác cho nhiều,
Sức thua cũng cố mà theo,
Trí khôn có một, lo điều gấp hai.
Đã rằng thế thì thôi cũng phải:
Tấm hình hài còn lại thương sao!
Cây khô đổi vẻ má đào!
Phơ phơ màu trắng thay vào tóc đen!
Người đâu phải chất bền vàng đá?
Cùng cỏ cây sao khá tranh tươi?
Thân kia làm tội cho đời!
Vì ai mà giận chi trời, tiếng thu?
Coi đồng tử gục đầu trên gối,
Bộ ngủ say, ta nói mặc ta,
Nỉ non run dế

[225]

quanh nhà,

Cùng ta kêu góp một vài

[226]

giọng than.

TẢN ĐÀ dịch

(Đăng trong tạp chí Khuyến học ngày 1-10-1935)

DỊCH VĂN XUÔI
Âu Dương Tu đương đêm đọc sách, nghe thấy có một thứ tiếng từ tây

nam lại, giợn mình lắng tai, nói: “Lạ thay! Mới đầu thì lào rào hiu hắt, rồi
bỗng vun vút ầm ầm, như sóng réo ban đêm, gió như táp tới. Nó đụng vào
vật gì nghe soảng soảng vang vang như sắt, vàng đều kêu; lại như tiếng
quân lính tiến lên phía địch, ngặm tăm mà chạy mau, không nghe thấy hiệu
lệnh, chi nghe tiếng đi của người và ngựa
”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.