ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 108

Miếng móng giò tuy ngon lành nhưng ăn cái vèo đã hết. Nó tiếc rẻ mút,

thè lưỡi liếm, giây lát, cục xương bóng nhẵn như được chà giấy nhám. Nó
đưa cục xương vô dụng lên, vung tay một cái, cục xương văng xuống một
gầm bàn. "Oẳng". Tiếng một con chó kêu, rồi một cái đầu chó thò ra khỏi
gậm bàn, nhe răng, gầm gừ. Thằng Hôi cũng nhe hàm, răng nó lởm chởm y
hệt răng chó. "Gâu" Nó sủa lại. Chắc không coi nó là kẻ thù, con chó gừ
thêm một tiếng rồi bỏ vô phía mấy bàn bên trong.

Sáng đi la cà mấy cửa tiệm, ăn vài ba món, kể cả ăn đòn, bụng vẫn còn

lửng. Nó nhìn quanh. Đây rồi, bàn ngoài cùng, có hai anh chị ngồi hòai mà
hai tô bún vẫn còn lưng chừng. Cô gái cứ khuấy hoài ly nước chanh đã tan
hết đá, mặt ủ sụ như bông hoa héo. Nó đi tới gần và chìa tay ra sát mặt cô
gái.

"Xê ra. Xê ra không!"
Cậu trai nạt, nhưng bàn tay ghê gớm của nó đưa qua đưa lại tỏ ý xin ăn.

Cô gái một tay đẩy tô bún, một tay che mặt. Chỉ chờ có vậy, nó bưng tô lên,
lấy thêm tương ớt, còn đổ cả dĩa rau và giá sống vào tô, rồi mới lùi lại chỗ
góc lề đường. Tô bún đỏ lự ớt, cay phải biết. Nó ăn ham hố như cả tuần
nhịn đói vậy.

Dơ bẩn, hỗn và lì đòn là món vỏ phòng thân của thằng Hủi. Nó mới xuất

hiện trên con đường Tự Do chừng hai tuần lễ nay thôi. Lúc đầu, ma cũ là
bọn thằng Lai Phá làm dữ lắm. Định bứng cho nó trốc gốc đi "xứ" khác làm
ăn. Cả băng thằng Lai xúm lại. Nó biết cái cố tật của thằng Lai là thường
xuyên nhổ nước bọt, và khi gặp chuyện, nhổ nước bọt vào lòng hai bàn tay
và xoa xoa. Bữa đó, thằng Lai Phá cũng nhổ toẹt một bãi nước miếng
xuống đất.

"Ê, đi chỗ khác. Đây không có chỗ cho mày."
"Tao? Đi đâu?"
"Đi đâu kệ con thằng đực đẻ mày ra chớ, hỏi tao?"
"Thằng Đực đẻ tao ngỏm rồi!"
"Con mẹ mày, láo với ông."
"Má tao, ê, tao hông biết bà còn sống không nghe mày."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.