ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 118

Mai Bắc con nhà nghèo, ở vùng thượng du Bắc Việt. Mười tuổi lưu lạc

về thành phố tự nuôi thân. Không phải các em thiếu nhi choàng khăn đỏ mà
con bé vẫn bị một "con cán" ăn tươi lúc mười một tuổi. Sau đó, càng được
các "cán" thương hại, thân càng bị vùi dập hơn. Lúc lấy được miền Nam,
Mai chẳn hai mươi tuổi, là "gái" đứng ở các bờ hồ làm "vạc ăn sương". Sau
đó, được một "cán" o bế, cho theo vô miền Nam, chỉ một thời gian, cô
Mai"bờ hồ" đã là "Mai quậy" của Sài gòn giải phóng.

Chỉ mấy năm, Mai đã có một số vừa vốn liếng nhan sắc, vừa vốn liếng

tiền bạc. Cô giao du với giới tàu biển, mà dân tàu biển đều là con cái của
ông lớn. Một cánh cửa quan quyền mở ra trước mắt, Mai quen biết rất lớn.
Rồi móc ngoặt mua bán hàng tàu, chạy mánh mun, đưa hàng từ Nam ra
Bắc. Lâu nay Mai còn kiêm nghề đưa người trong Nam ra Hải Phòng, ở
đây, cô đã liên lạc với một đường dây vượt biên bằng ghe, có công an đỡ
đầu. Cô tâm sự với Tuyết Chà, muốn làm thiệt nhiều tiền, về vùng thượng
du tìm cha mẹ ruột. Sau đó, cô hy vọng cặp được một người ngoại quốc, ra
nước ngoài.

"Em nhảy có dỡ lắm không, Tuyết?"
"Dễ ẹc. Chị sẽ tập cho Mai. Dáng Mai nhảy đẹp lắm. Coi, người Mai như

vầy lo gì không có người mê mệt. Mai có bơm không?"

"Em tự nhiên. Chị coi..."
Hai cô gái ôm nhau, sờ nắn, coi "của" của nhau để đánh giá trị nghề

nghiệp.

"Em còn học chị nhiều lắm, chị Tuyết giúp Mai nhé."
"Đắc co. Nhưng Mai hứa giúp chị một chuyện."
Anh chàng nhạc sĩ Bắc kỳ được đưa ra, kể tỉ mỉ. Từ lúc quen nhau ra

sao, lọt vào tròng nhau ra sao, Tuyết nói tuốt hết:

"Mình không muốn mất nó. Mai biết không, mình tức là hai vợ chồng nó

mạnh ai nấy sống, coi như ly thân mà không chịu ly dị. Hổng hiểu sao, thời
gian này nó không thường tới với mình nữa. Mình mua cho nó xe Honda,
sắm cho nó đủ thứ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.