ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 23

CHƯƠNG

2

T

hằng Bò ngồi trong một góc tối. Trước mặt hắn, giòng sông Sài gòn

đen như mực. Xa tít bên kia sông là Thủ thiêm, có một vài ánh đèn chớp
sáng như mấy con mắt qủy. Còn mấy cái ghe đậu sát hai bên bờ, thì chiếu
một ánh đèn mù mù, thua cả ánh sáng con đom đóm.

Mắt không trông thấy mà tay nó biết hết. Đâu là tờ đô la một đồng, đâu

là giấy bạc tiêu hằng ngày, tiền lẻ, tiền cắc, nó tính nhẩm và lựa đâu ra đó.
Vo cho kỹ, gói trong tờ giấy bạc gỡ ra từ bao thuốc lá, bọc thêm một túi ni
lông, chằng hai ba sợi dây thun nữa vẫn chưa yên lòng. Nó nắn nắn gói
nhỏ, đưa lên mũi hít lấy hít để. Người ta chê tiền bạc qua tay người này
người kia dơ dáy, một ổ vi trùng. Nó thấy thơm quá. Cái thú vị nhất của nó
là thu người trong một nơi thật khuất, trốn trong bóng đêm và ngửi mùi
giấy bạc. Những lúc đó nó cảm thấy hạnh phúc tràn trề. Trước đây, phút
hạnh phúc đó thường bị cướp giật rất nhanh, bởi những đứa trẻ bụi đời khác
hay bọn thằng Lai. Nó đã biết khôn ra nhiều qua kinh nghiệm những trận
đòn, những lần bị lột sạch.

Cũng có những giây phút hạnh phúc khác nữa, như mấy năm đầu giải

phóng, Sài gòn chưa đông đúc ăn mày, bụi đời dữ dằn như bây giờ, nó được
ngủ yên trong một góc công viên. Một lần, thức dậy nửa đêm, nó nghe
giọng một bà mẹ dỗ dành con. Đứa bé gái đói, khóc, đòi cơm. Mgười mẹ
dỗ: "Ráng ngủ đi, mai má mua cho con một dĩa cơm sườn nhiều thật nhiều,
miếng sườn to thiệt to." Hắn nghe rõ tiếng con bé nuốt nước bọt kêu ực ực.
Khóc lớn hơn: "Láo, má nói láo. Không tin, không tin đâu." Chữ không tin
con bé kéo dài, nhắc đi nhắc lại khổ sở, chắc con bé còn muốn tin nữa.
Người mẹ dỗ hoài không được cũng khóc luôn. Thằng Bò cũng khóc rấm
rứt một mình vì tủi thân. Nhiều đêm, giữa khuya đói quá không ngủ được,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.