ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 25

nghiêng liếc lên bầu trời, nó thấy có một ánh trăng lưỡi liềm. Vậy là nó sủa
ăng ẳng và tru lên như một con chó điên.

Nó thấy một chân ghế đá lờ mờ, một đôi chân giày. Nó nhào tới sủa. Có

tiếng con gái kêu lên: "Anh ơi, con gì ghê...ghê quá.A." Một cái chân giày
vung lên, nó tránh được. Nó nhào tới, sủa, nhe răng, tiến tới, tháo lui, và
khoái trá cái trò chó gườm mồi. Răng nó lại ê lên, muốn đớp một miếng
vào thịt...Nhưng rồi nó biết thân, dang xa dần, ra phía bãi cỏ, nó nằm bẹp
xuống, thở như thở bằng mang cá bị mắc cạn trên cỏ ướt.

Một lúc khỏe lại, nó bò đi. Băng qua một mặt đường rộng, phải nhanh

nhẹn để tránh giòng xe cộ ngược xuôi, leo lên được lề đường, nó ngừng lại
để thở một lúc rồi mới tiếp tục. Cả hai mặt lề đường này quá quen thuộc
với nó quá, đến nổi chỉ cần nhìn một dấu hiệu nhỏ dưới lề, một miếng gạch
bị bóc, hay một lằn nứt, một vết dầu bẩn bám lâu năm, nó cũng đoán được
đang bò qua cửa nhà nào. Sắp tới nhà cô Tuyết Chà rồi đây? Ngộ thiệt, cổ
trắng bóc như tây lai ,mà còn tên là Tuyết nữa, sao ai cũng gọi là Tuyết
Chà. Nhớ rồi. Hổm chửi nhau với thằng Lai phá, thằng này kêu chửi đủ
tông chi họ hàng, thuộc làu làu, cái giọng thằng Lai Phá nghe ớn da gà
thiệt: "...Ê, con Lai này lai Mỹ đàng hoàng nghe, chớ không như bà, ma
rốc, chà và, cột nhà cháy... Chửi nữa há. Chửi thi với tui nè..." Nó phun ra
một bài vần điệu như ông già khùng mặc áo vá đủ màu mè, không biết đâu
tới, sáng tối trấn giữ đầu góc hành lang khu Eden, bên cạnh chị bán chè đậu
đen gánh, người xếp hàng chờ ăn. Không biết bài vở ở đâu mà ông già ca
hoài không hết. Thằng Lai phá chuyên môn nhổ nước bọt:" Con đĩ dốc chó.
Thằng chà và dơ như cức chó mà mày cũng lấy được. Mày lấy nó để lấy gia
tài. Con đĩ giết chồng." Chuyện gì thằng Lai phá cũng biết, nó như ông thần
canh trong bếp suốt các căn phố dọc con đường này. "Con Tuyết Chà này
há? Chắc cho thằng chồng uống thuốc chuột chết nghẻo cù đơ, vòng vàng
tiền bạc đếm không hết nghen tụi bây. Con này giàu lắm, bị cái tật nuôi
trai..." Thằng Lai kể vanh vách.

Nó leo lên thềm. Kỳ thiệt, cứ bò tới trước căn nhà này là buồn ngủ. Vậy

thì leo lên bực thềm ngủ một giấc chết ai nào. Không biết mấy giờ mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.