ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 246

đồ dùng gì trong nhà cũng sáng bóng soi mặt được. Các cửa đều được may
màn màu đỏ thẩm như huyết dụ. Đối với nó, chắc cung vua cũng không thể
hơn. Nhìn lên tường, một tấm ảnh hình bác Hồ phóng lớn. Một bên, thấp
xuống chừng vài tấc, một tấm ảnh khác, chừng còn thiếu niên, mặt mày
hom hem, đen thùi. Phía dưới chạy một băng dài với giòng chữ: "Tổ quốc
ghi ơn." Coi, thanh thế cách mạng cỡ"bự".

"Ngồi xuống đó đi."
Người đàn ông nói như ra lệnh. Lúc này nó mới có dịp nhìn rõ ông ta.

Mặt to chèn bẹt, mũi nở mà sần sùi, đôi môi dày, thâm tím như hai miếng
thịt trâu dính vào nhau. Còn đôi mắt lồi như muốn vượt ra ngoài khuôn
mặt. Con Lê đã qua nhiều tay khách nhưng chưa có người đàn ông nào
tướng xấu mà dị dạng như người đàn ông này.

"Biết uống rượu không?"
"Dạ..."
"Biết hay không cũng phải uống."
Con Lê ngồi thỏm lỏm giữa chiếc ghế sa lông, nó không dám dựa ra

đằng sau.

"Đâu. Cái gói gì tụi nó đưa đâu?"
Con Lê mở ví lấy gói giấy nhỏ đặt lên bàn. Người đàn ông rót rượu vào

hai cái ly, tự mở gói, đổ chất bột trắng vào cả hai ly. Đẩy một ly về phía con
Lê:

"Uống đi".
Ông ta cũng làm một hơi ly kia hết nhẵn.
Rõ ràng cả ngày trời nắng chang chang, tự nhiên ông trời "xù" ai mà gầm

gầm gừ gừ rồi sét xẹt ngang xẹt dọc. Người đàn ông tới gần con Lê, tự tay
lột hết áo quần nó ra.

"Có bịnh gì không?"
"Dạ không."
"Có đi khám da liễu hằng tháng không?"
"Dạ, con không có làm nghề mà...bị con nghèo nên lâu lâu mới..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.