ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 245

người ta gạt mình, cho hẹn lèo phá chơi. Dù vậy, nó cũng không dám đưa
tay lên bấm chuông lần thứ hai.

Có tiếng chân bước lạo sạo bên trong. Cũng lâu lắc lắm mới tới gần cửa.

Rồi một cái lỗ trên tấm cửa sắt được kéo ra. Nó chỉ thấy hai con mắt.

"Tới rồi hả?"
Con Lê "dạ" một tiếng thiệt nhỏ.
"Ai bảo cô tới đây?"
"Dạ ban "giám khảo" chấm con..."
Con Lê đã được dặn trả lời vậy.
Cánh cửa nặng nề chỉ hé ra cho vừa đủ chỗ con Lê lách vào rồi đóng cái

rầm. Tiếng chốt cửa kêu cái két. Ổ khóa kêu cái tách. Đâu có gì mà sợ dữ
vậy. Bất quá cũng như những lần tới mấy cơ quan theo phiếu "đặt hàng "
của mấy ông cán trực ban. Nó ngước mắt lên nhìn. Cặp mắt lồi trên khuôn
mặt bự tổ chảng đang nhìn nó một cách hung dữ. Rồi cái miệng rộng xách
lên:

"Vô đi".
Nó lủi thủi đi theo người đàn ông thấp, đen, mập, trông đàng sau, cắt tay

cắt chân đi là một tấm thớt vuông vức. Không thấy bóng một con chó nào
hết trơn. Cũng không nghe tiếng chó gầm gừ. Xích lại rồi chắc. Con Lê vẫn
không thấy ăn chắc chút nào. Chân nó có lúc khựng ríu lại. Bụng nó đau
lâm râm. Khỉ quá, đúng lúc này mà nó ọc ra là không có cái gì nút lại được.
Tính ngày thì cũng sắp tới kỳ, nó cẩn thận ăn vô mấy trái chuối chát như
người ta bày, mọi lần hiệu nghiệm lắm. Có lẽ sợ quá nó đau bụng chăng?
Giám khảo có nhắc chừng: "Anh Hai không vừa ý là không có được thưởng
gì đâu nghe...". Nó nhìn vô căn nhà. Ớn da da luôn. Cái nhà đồ sộ bao
quanh một khu vườn xinh đẹp, rộng mênh mông chưa từng thấy. Nó càng
teo.

Cũng tự tay người đàn ông mở của căn nhà. Gia nhân, người hầu đâu hết

rồi. Nghe nói mấy ông này có bảo vệ gác trong gác ngoài, rồi chó dữ cả
đàn, sao nhà này êm re! Vừa bước chân vào là nó lia vội đôi giày cao gót.
Một màu thảm đỏ, đặt chân lên như đứng trên tấm nhung. Ui choa, bàn ghế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.