ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 257

"Nghe công an đòi... ai không xanh mặt."
"Ừ, ở trên quận biểu dẹp mấy tấm bạt căng bê bối trong công viên mà

anh bảo đàn em làm ngơ đó thôi...vì em ngoan.."

Con Lê cố tìm cách quay người che dấu mấy vết bầm ác ôn, mà sau khi

ra người "thiên cổ", anh Hai Thạnh còn để lại. Nó muốn nôn thốc tháo khi
cái miệng đầy thức ăn và hơi bia của tên phó phường áp vào môi nó.

Phía sau nhà, có tiếng cải vã của mấy tên tội phạm đang bị nhốt tạm

giam ở phường. Ông Phó càu nhàu miệng văng tục mà vẫn mãi miết làm
công việc của ông. Con Lê khấn trời cho cơn mưa dứt lẹ. Rồi cơn mưa dứt.

"Mặc đồ vô rồi về đi. Hôm nay anh có nhiều công tác lắm."
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ:
"Lẹ lên. Tụi nó sắp về tới nơi. Thấy không, không kịp nữa..."
Có tiếng lao xao trước cửa phường. Con Lê nhìn qua khe hở cửa. Công

an tuần tra đang dẫn về một số bán hàng rong, một mớ bàn ghế bày lề
đường bị tịch thu đang đổ xuống giữa nhà. Ông Phó đẩy Lê:

"Lẹ lên. Đi cửa sau này..."
Lách qua một cánh cửa hông con Lê luồn ra ngoài không một ai hay biết.
Vẫn như buổi bữa kia, thân mệt, trí mệt mà nó không được một cắc dính

túi. Muốn có tiền, hắn phải đi đến cái quán khuất sau con hẽm của Bao, và
muốn chài mồi khách, cũng tự nó phải bỏ tiền ra uống cà phê, ngồi ngóng.
May ra...nhưng cũng ít khi, vì chậu cây nào cũng đã có bông hoa đó.

Con Quê đang bưng nước cho khách, liếc nó, nói nhỏ:
"Bà mà cũng cần sang đây tìm "khứa" sao?"
Nó tự ái quá.
"Mầy tưởng vậy? Tao chỉ ngồi chờ bạn tao hẹn ở đây thôi."
"Vậy sao?"
Coi cái mặt con Quê, biết nó chẳng tin khỉ mốc gì.Cơn giận như bơm cái

mặt nó thành bong bóng. Con Lê đứng dậy cái rột, xô ghế cái ình, bỏ đi.
Con Quê nhìn theo nhăn mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.