ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 259

CHƯƠNG

10

T

ám giờ tối, từ khách sạn Cửu Long, thằng Bò lết ngược tới phía bờ

sông.

Hai hôm rồi nó không gặp con Quê. Dạo này con Quê bận rộn với công

việc ở quán đằng sau hẻm nhà Bảnh. Chỉ có những hôm trời mưa, trong con
hẻm nhỏ, bên chái một nhà hàng có mái che đống củi to, hai đứa mới gặp
nhau, trú mưa qua một đêm an toàn. Bởi vậy, cứ chiều chiều là thằng Bò dù
đang trên đường đi kiếm ăn, hay chạy việc cho cô Mai Bắc ở bờ sông, nó
cũng dành một ít thời gian nằm bẹp xuống, nghiêng một bên để mắt có thể
nhìn lên bầu trời, coi mây có xám, đen tới cỡ đêm có cơn mưa không.
Những hôm trời trong, trăng sao vời vợi, dân bụi sung sướng không phải
qua một đêm dầm mưa dầm gió tả tơi thì thằng Bò lại buồn hiu hắt, hờn
giận cả ông trời.

Hôm nay cũng vậy, từ chiều, đã có mấy bóng mây xám, nhưng gió thổi

một lúc, biến mất. Nó vừa nghiêng người một lần nữa, chán ngắt vì thấy
bầu trời điểm sao.

Ngang qua nhà Tuyết Chà, nó ngừng lại nghỉ, như thói quen vậy. Nó

xổm người trên thềm nhà cô Tuyết. Coi chuyện cũ với chàng nhạc sĩ có
phần lãng quên rồi. Lóng này cô có kép mới. Cũng dân Bắc Kỳ, bị sa thải
vì "lọng" bị thủng. Được cô Tuyết cưng quá trời luôn, sắm cho cái túi ngoại
đeo, luôn luôn có cái cán vợt tenis lòi ra một đoạn trông sang trọng lắm. Cô
Tuyết chi địa ngay cho một chiếc Dream màu đỏ và mấy cái quần bò. Có
dáng, có xe, ăn mặc "mốt" nên trông "ngầu" lắm. Công việc cũng nhàn,
sáng đi ăn sáng với cổ rồi ra sân. Đến tối mới gặp lại, đi ăn, rồi đưa cổ đi
nhảy đầm. Bữa nghe cô Mai Bắc ngồi ăn quà kể với bạn: "Thằng chả chỉ
được cái tướng chứ quê lắm, còn đầy bùn. Con Tuyết phải thuê đến mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.