ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 261

Nó bỗng ngoác miệng ra cười được. Mấy ông Mỹ này biết nói chơi quá.

Tuy nhiên nó cũng tỏ ra biết nói chơi, gật đầu. Đi học thì còn khuya, đi
"hóc" đi hốt thì được. Có hốt là có ăn rồi. Người đàn bà bỗng ngồi xuống
ôm lấy mặt nó, nói một hơi. Lúc bà ta đứng dậy, trong tay nó đã có một tờ
đô la trăm. Và khi cả ba đi rồi, thằng Bò không tin ở mắt mình nữa. Một
trăm đô-la Mỹ! Nó đã giàu có quá.

Nó nhìn quanh coi có ai trông thấy không? Cũng có người qua lại nhưng

dường như không ai để ý nó. Yên tâm, nó luồn tờ giấy vào cái túi nhỏ gài
bên trong quần đùi mà chị Huê bán thuốc lá đã thương tình may dùm nó.
"Tao may cho một cái túi chỗ kín đáo mà giữ tiền, không tụi nó khảo mày
lấy hết là đói chết luôn". Lâu lâu chị Huê khám nó coi, lắc đầu: "Mày thiệt,
lúc có không biết để dành, khi quẩn chết nghe mày." Nó vẫm im như thóc.
Cuộc sống chụp giựt, tàn bạo lề đường dạy nó không tin ai. Mới tối qua,
thằng Hôi cũng ví nó vô một con hẻm để trấn lột. Lúc đầu nó đá cho thằng
Bò một cái:

"Đụ má. Mất công tao. Chẳng có cức khô gì. Tiền mày để đâu?"
"Tao xin không đủ ăn. Nếu có cũng bị tụi nó lột lấy hết làm gì còn."
Thằng Hôi nổi máu anh hùng:
"Đứa nào lột của mày? Hả? Tao dứt tụi nó cái một. Từ nay đứa nào ăn

hiếp mày, nói cho tao nghe...Mẹ, có tao ở đây mà tụi nó dám qua mặt..."

Nó gần như xách ngược thằng Bò lên. Ôi, thằng Bò đã dơ, hôi hám,

nhưng so với thằng Hôi thì còn không thấm vào đâu.

"Tha cho. Này, mày bảo với cái con cụt tay, tao kêu mà không dạ là có

ngày tao kêu tụi nó "bề" cho bể luôn..."

"Tao không biết. Mày nói với tao làm gì?"
Thằng Bò hết sợ, nói ngang.
"Mày ngon há mày? Tao biểu mày nói với con đó. Rồi tao sẽ tính với nó,

mày là "đệ tử" của nó mà..."

Thằng Bò vênh cái mặt lên. "C..." Nó chửi. Chỉ bị thêm một cái đá. Nó

bò đi. Một vài cái đá lăn lóc, với nó thường quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.