ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 29

Ông trời đang đêm sôi bụng hay sao mà kêu ì ầm, rồi nổ tanh banh, chớp

sáng liên hồi. Chỉ một chốc cơn mưa rào rào đổ xuống xua bớt cơn nực nội.
Bảnh thấy dễ chịu, rồi tò mò, hắn bò dần tới khe cửa nhìn vào. Bà chủ quên
gài then bên trong, cửa chỉ đóng hờ chừa một khe hở đủ cho Bảnh nhìn
thấy những gì đang chớp ở trên khung Tivi. Đá banh chăng? Đâu phải. Trời
ạ. Thôi chết con rồi. Bảnh muốn bò trở lại, nhưng tay chân tê liệt hết.
Những hình trên màn ảnh nhỏ làm Bảnh muốn nổ con mắt luôn. Phim "con
heo". Thật ra Bảnh cũng đã quá quen thuộc với loại phim này. Băng bê đê
Trần Đức Hạnh, mỗi lần bắt cóc Bảnh đều khiêu khích bằng loại phim này
đây. Bảnh xem cũng đã mòn, những phải công nhận loại bà chủ đang coi
không hề thấy ở các tiệm cho thuê lén. Mỗi hình ảnh, mỗi cử động làm cho
Bảnh bủn rủn, và không biết sao, Bảnh té chúi vô cánh cửa, rơi tọt luôn vào
bên trong phòng.

Chết là cái chắc. Đang đêm bà chủ nổi cơn lôi đình đuổi đi thì cuộc đời

từ đây còn thê thảm hơn đám bụi đời bên công viên. Miệng Bảnh méo xẹo
với cái mếu.

"Bảnh. Mày gan quá rồi. Hả?"
"Lạy bà, thấy bà thức khuya, con lo, muốn biết bà có bệnh không thôi.

Khi thấy...thấy...con sợ quá nên té. Thiệt tình không phải con tò mò, bà
chủ..."

"Thiệt vậy hả? Ai tin được mày."
"Dạ thật vậy. Con thề, con có lòng dạ nào, trên có trời, dưới có đất..."
Tivi vẫn không tắt, tiếp tục những động tác mới. Bà chủ Ngọc Hoa

không nhìn Bảnh nữa mà nhìn vô ti vi. Rôi giọng bà cất lên:

"Bảnh. Lại biểu coi."
Bảnh vẫn đứng như trời trồng.
"Lại biểu. Không ai ăn thịt mày đâu."
"Dạ"
Bảnh kéo được hai bước mà chân run muốn khụy xuống.
"Gì mà sợ quá thế. Mày lại đây. Ngồi đây. Biểu ngồi. Coi đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.