ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 326

chỉ hy vọng vào một mình tao mày à. Tao biết làm sao giờ."

"Mày nói chơi không?"
"Tao nói thiệt. Bữa nay bên tao có ba đứa đi. Có một đứa con gái nghe

mày...."

"Bộ mày lên tàu ngoại quốc được sao?"
"Nhà tao làm gì có tiền mày. Chị tao đi làm "nghề" mà nuôi gia đình đâu

có đủ. Tao cũng thỉnh thoảng mạo hiểm leo lên tàu ăn cắp này nọ nhưng
"chua" lắm mày ơi. Có bữa tao ôm hai tay hai cái bao, nhảy ùm xuống
sông, rồi lội thoát được cái thân, phải thả hai cái bao chớ không chúng nó
kéo tao dìm xuống hà bá luôn mầy. Tụi tao thường chờ lúc nước lên, leo
vào sau bánh lái trốn ở đó chờ dịp leo lên tàu nên tụi tao biết có thể trốn ở
bánh lái đi vượt biên được."

"Mày không tính nếu lỡ trên tàu biết ném tụi mày xuống biển thì sao?"
"Cứ ở yên trong đó cho tới lúc sang đến cảng nào đó, tụi tao sẽ chui ra,

đợi đêm tối bơi vô bờ...."

"Vậy lúc nước lên, ngập bánh lái là tụi bay uống nước chết luôn. Thôi

mày ơi, nguy hiểm lắm."

"Tao cũng biết vậy. Nhưng liều tìm một con đường sống chớ làm sao giờ.

Tụi tao đã nghiên cứu kỷ lắm. Đem nước theo để uống,đem theo bánh khô,
tất cả đều được bọc trong nhiều bao ni lông, để trong một cái thau, thau
luôn luôn nổi trên mặt nước. Tụi tao còn đem theo ống để lỡ bị kiểm soát là
lặn xuống, thở bằng ống nữa kìa..."

"Đã có ai đi bằng cách này mà an toàn chưa?"
"Chưa ai biết à nghen. Tại tụi tao sống lội sông lội nước, leo lên tàu ăn

cắp mới phát giác được chỗ trốn nơi bánh lái..."

"Ba đứa trong lỗ hổng bánh lái làm sao ngồi đủ, tụi bay điên."
Thằng Xiếu cười hề hề:
"Không điên đâu. Tại mày chưa nhìn thấy đó thôi. Chỗ đó an toàn nhứt.

Chỉ khó là lúc đến nơi, lội bơi vô đất liền, lúc đó thấy chết nhiều hơn thấy
sống. Tụi trên bờ nó nã súng là coi như làm cô hồn, mày."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.