ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 392

Tám Đía đưa con Đuông đi một quảng. Lúc chia tay, con Đuông nói:
"Em còn có chuyện bàn với anh, phải bàn xong em mới hứa được. Giờ

em chưa hứa gì hết "chơn" hết" chọi" nghe".

Tám ngớ ngẩn theo cái vẫy tay chào và dáng đi uỡn ẹo của con Đuông.

Hổng biết đã có ai "cắt chỉ" nó chưa? Mà sao tránh được, nó cũng chỉ là
một con "bụi" đầu đường xó chợ. Ông trời mới oái oăm làm sao, khi thỉnh
thoảng lại "nặn" một con lọ lem.

° ° °

Con Đuông trở về khu bùng binh chợ Bến Thành. Đây mới là lúc "cao

điểm" của sinh hoạt. Nó gặp con Liễu đang lau chau tụm bọn với đám gái
"bán hoa". Con Liễu vẫy tay:

"Bữa nay mày về sớm quá vậy. Ê, đứng bọn đi. Nghe nói bữa nay có đại

hội gì lớn lắm, mấy ông ở ngoài Hà Nội vô họp đông, thế nào cũng bắt
được "khứa cán". Dzô đi bà".

Một cô gái mặt mày teo tóp, son phấn lòe loẹt, vừa sịt mũi vừa nói:
"Tụi đó báu gì, chơi quịt hông à. Không đáng gót chân mấy ảnh xích lô,

xe ba gác, nghèo mà chơi đẹp."

Cô nữa thêm:
"Lại hổng chịu mặc áo mưa, mà mấy ổng dơ hết biết, mới ghê. Bữa, bảo

một ông mang áo mưa vô, ổng hỏi bộ phải mặc áo đi mưa rồi mới...làm
cười muốn "chít" vậy đó."

Con Đuông gỡ tay con Liễu ra:
"Không đâu. Tao tìm mày để đưa mày cái này này. Ra đây."
Hai đứa ra riêng một góc. Con Đuông dúi cho con Liễu một ít tiền:
"Bữa nay vậy đủ rồi, đừng "đi" nữa Liễu à. Mày phải thương cái thân

mày chớ. Coi mắt mày thâm quầng lại, có bệnh gì không?"

Con Liễu tỉnh queo:
"Bệnh là cái "cẳng" rồi, giấu đi đâu được. Tao thấy rát ráy khó chịu lắm,

nhưng cho nó nghỉ "việc" cái miệng này thì cái miệng kia khóc, mày biết
hôn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.