ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 393

"Nói như cức người ta."
Con Đuông nổi sùng dù biết điều đó là sự thật không chối cãi được. Bởi

không cãi được nên nó mới văng tục ra.

"Mày giữ mà tiêu, cái bụng nó đâu có ăn một lần mà no hoài mày, ngày

mai nó lại đòi ăn. Mày cất đi, tao hổng lấy của mày."

"Ê Liễu, tao đâu cho mày. Tao trả nợ mà."
"Tao chưa đòi thì mày đừng có trả. Mày chưa giàu có đâu, khi cái miệng

đó của mày chưa làm việc. Làm ơn cất đi. Tao phải ra với tụi nó rồi còn
đứng rãi ra mới có "khứa" được."

"Mày nghỉ một bữa hổng được sao?"
"Hổng được. Cái miệng này cũng như cái miệng kia, đều phải ăn hết

mày ơi."

Con Đuông lắc đầu. Còn biết nói gì nữa. Nó quay về chỗ cũ, thình lình

thấy con Quynh và thằng Lai. Con Quynh vồ lấy nó:

"Mèn ơi. Ông địa ơi. Mày ở đây thiệt. Chu choa, tụi tao kiếm hết hơi."
Nó ôm chầm lấy con Đuông:
"Mà phải mày hông? Trời đất. Đứa nào chớ đâu phải mày, Quynh. Mày

đẹp ác ôn côn đồ chưa. Sao mày đổi lốt nhanh quá vậy mày. Mèn ơi, quần
áo, mày lấy đâu ra...mà..."

Con Đuông không biến đi đâu được nữa. Coi thằng Lai sửng như trời

trồng nhìn nó. Con Đuông thiệt sao hả trời. Đẹp hơn bất cứ người đẹp nào
mà thằng Lai đã thấy đi trên đường Tự Do. Coi cái ngực của nó, như lớn
gấp hai gấp ba cái ngực mà nó cứ ngỡ là còn nhu nhú. Cái mông kia, có
mới bơm lên không? Ôi cái áo nó mặc , bó thân hình tròn lẳn, bó luôn hai
trái bưởi bự ơi là bự. Thằng Lai tá hỏa tam tinh.

"Lai. Mày đâu rồi. Sao câm vậy?"
Con Quynh la ơi ới. Con Đuông ngó thằng Lai cười. Tay chân thằng Lai

như vừa mới rụng ra hết. Nó cố hết sức để cười lại, nhưng chắc là không
phải nụ cười đâu, mà là cái mếu...Quê quá. Khi quê nó dễ nổi sùng, vậy là
mặt mày nó lầm lầm lì lì coi dễ sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.