ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 419

hắn chưa nắm được phản ứng của người đàn bà này ra sao để trị. Còn chờ
thời gian.

Bà Ngọc Hoa tới cửa thì sửng người. Đèn mờ, tiếng nhạc. Đàn ông ngồi

đầy quán mà mấy "em" thì tíu ta tíu tít, vui như ngày hội. Không được.
Nước mắt đang dàn dụa trên mặt đây, đang tang tóc, mà đâu phải chỉ tang
riêng gia đình bà, mà là quốc tang kia mà. Cái bọn trong Nam này láo lếu
quá. Bà hùng hổ đi vào, bật đèn sáng choang lên, hét lớn:

"Cái gì đây? Trời ơi, nhạc ầm ĩ thế?"
Sang đáp trống không:
"Không "nẽ" đuổi khách?"
Lau nước mắt, lắc đầu thút thít khóc, thiểu não đi lên cầu thang. Cô em

chồng nguýt theo một cái, con mắt lá răm dài ra, đanh đá:

"Về đến "nà" ầm ĩ...Đi hết "lổi" mà cái miệng lách nhách như ..."
Cô xuống giọng chỉ đủ nghe:
"Y như cái đít con gà mái dầu, toe ra."
Tuy vậy cô cũng đưa ta vặn bớt vô-lum nhạc, tắt luôn mấy ngọn đèn nê-

ông, đèn vàng lại lờ mờ. Cô cũng rất sợ chườn cái mặt không mấy bắt mắt
của mình trước người mình yêu.

Thấy cái mặt mất vui của bà chủ quán, khách cũng lục tục dần dà đứng

lên ra về. Bạc cũng nhấp nhỏm.

"Gượm đã "lào". Làm "rì" mà như con loi choi, anh ngồi đó đi."
Sang bận bịu tính tiền, thối tiền cho khách. Bảnh xớ rớ.
"Khuya quá, tôi..."
"Hẵng...em còn chuyện "lói" với anh..."
Vung vung nắm tiền một tay, một tay thân mật đập đập lên vai anh.
Ý của Bạc là muốn xoay người tránh, nhưng sao cứ cứng nhắc, chịu trận.
"Anh tệ thì thôi..."
"Tôi bận lắm..."
"Anh bận "rì"? Thất nghiệp thấy chục ông thần mà bảo "nà" bận. Đợi

chút, em có "lày" hay "nắm" cơ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.