ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 480

Bà chủ nhà hàng đâu viện cớ gì bắt bẻ được, lặng thinh. Khách ngoại

quốc có vẻ quen thân với bà chủ. Bên ăn, bên nói chuyện. Con Đuông nghe
như gió loạn, có hiểu cái đách gì đâu, nên cứ chọn món nào hợp khẩu mà
đớp. Rồi buồn quá, nó cũng muốn quậy một chút cho không khí vui.

"Thưa bà ngoại...."
Nó cười cười, yểu điệu, bộ dạng hết sức lễ phép.
"...dạ bà ngoại nấu món gì mà ăn vào ghê quá..."
Nó vòng tay:
"Ruồi chiên bơ hay...dạ buồi...chiên bơ...?"
Khuôn mặt bà chủ không dấu được vẻ bất bình. Bà quay sang nói chuyện

với người khách ngoại. Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy bà chủ không trả
lời con Đuông. Ông ta nghĩ có lẽ bà ta cho mình là giới thượng lưu, còn
con Đuông chỉ là một đứa con gái còn nhỏ và nghèo. Ông ta cảm thương
choàng tay qua vai con Đuông vỗ về để an ủi. Con Quê vẫn cười cười, mặt
mũi rất dễ thương, phun ra câu chửi:

"ĐM con mẹ già làm phách. Coi cái mặt phách chó như chỗ...quần lót

bà...dạ thưa bà ngoại, cho cháu xin ly nước cam...ĐM bà ngoại..."

Nó vừa chửi vừa đưa tay chỉ ly nước cam. Trời đất. Sao bọn thằng Lai

phá không được chứng kiến cảnh này. Nó hả dạ quá, trả thù được một cách
oai phuông. Chớ sao. Đã có những đêm cả bọn đứng chực ở ngoài chờ
khách ngoại quốc ra để xin tiền. Lần nào cũng bị chủ quán xua đuổi, có lần
còn bị xua chó ra rượt làm cả bọn chạy thục mạng. Con Quynh còn mang
vết thẹo nơi đầu gối. Bà chủ gọi người phục vụ mang thêm ra cho con
Đuông ly cam vắt mới.

"Quán này còn những gì ngon. Nấu nướng dỡ ẹc, ăn không vô."
Bà chủ vất cho nó cái bảng thực đơn, mắt vẫn không thèm nhìn nó. Ông

khách ngoại quốc ái ngại nhìn nó mỉm cười. Nó cũng cười lại, chớp mắt.
Coi cái mặt ông ta, nụ cười, đôi mắt đó là "mê tít" rồi, chối đi đâu được. Nó
nhìn một loạt tên món ăn rồi đặt nhẹ cái thực đơn xuống bàn.

"ĐM, toàn cức chó không hà..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.