ĐƯỜNG VỀ - Trang 125

Không biết ở góc nào trong nhà xưởng bị nhỏ nước, rất nhẹ, nhưng anh

lại nghe được rõ ràng.

Một giọt, một giọt… Nghe một lúc lâu, đến hô hấp và nhịp tim cũng dần

chậm lại, chậm lại.

Dù là hai năm trước vô tình gặp lại hay là những ngày mơ hồ vừa qua,

hoặc là ngày hôm nay nữa, thực ra anh cũng chẳng nói với cô được chuyện
gì. Vài chục năm làm lính, số con gái gặp được không phải bác sĩ hộ lí thì
cũng là đồng hương đang làm cứu trợ.

Cho nên khả năng trao đổi với những người khác phái với anh cũng chỉ là

số không.

Dù là sự thật khách quan hay chủ quan, trên phương diện tình cảm, Quy

Hiểu vẫn luôn là duy nhất với anh. Nhưng mà Quy Hiểu thì sao? Cô học
bao nhiêu rồi? Đã được tiến sĩ chưa? Gặp bao nhiêu người? Gặp làm gì?
Anh đều không biết, thậm chí công việc của cô bây giờ là gì, anh cũng
không biết nốt…

Hai người, vẫn còn yêu…

Nhưng chục năm trôi qua lại chỉ như người vừa quen biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.