ĐƯỜNG VỀ - Trang 128

cuộc họp với người ta ở ngay tại nhà hàng sân bay. Vừa ăn vừa nói chuyện,
ăn xong thì đăng kí quay về Bắc Kinh luôn, người phụ trách tổng kết lại là:
3 tiếng dạo chơi ở sân bay Vũ Hán.

Thực ra cũng chỉ có một nguyên nhân, em họ đã sắp xếp năm giờ chiều

đưa Lộ Viêm Thần tới gặp.

Quy Hiểu lo lắng quá, trước khi lên máy bay còn nói chuyện điện thoại

với Lộ Viêm Thần.

Gần nửa tháng không gặp, hai người chỉ gọi điện thoại có hai lần, một lần

là trước khi cô lên máy bay rời Bắc Kinh, một lần là khi cô ngồi trên máy
bay về Bắc Kinh, nửa phút trước khi tắt máy. Quy Hiểu không dám hỏi hôn
ước của anh và Triệu Mẫn San thế nào rồi, có lẽ anh muốn xử lý hết chuyện
rồi mới tự nói với cô, cũng bởi vì chuyện đó, cuộc nói chuyện giữa anh và
cô vẫn có một khoảng cách vô hình.

Sợ phải vượt qua ranh giới đạo đức kia. Có lẽ đã từng tổn thương sâu sắc,

cho nên cô vẫn xem việc phá hoại hôn nhân là một tội danh rất nặng nề.

Cho dù có bị ép buộc, nhưng hôn ước đó đúng là tồn tại.

Đến Bắc Kinh vào lúc giữa trưa, máy bay không trễ giờ một chút.

Quy Hiểu lấy hành lý rồi đi ra cửa sân bay cùng một đống hành khách

khắp trời nam biển bắc, nhìn quanh một lúc, không nhìn thấy Lộ Viêm Thần
mà lại thấy Hứa Diệu. Trên tay người đàn ông là chiếc âu phục vắt qua, áo
sơ mi cài cúc cẩn thận chỉnh tề đến tận cổ áo, không hở ra chút nào, ngón
tay đeo một chiếc nhẫn kết hôn. Quy Hiểu liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kia, là
loại bình thường, không phải nhãn hiệu gì đặc biệt.

“Tìm một chỗ ngồi đi, tôi còn phải chờ người đón”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.