ĐƯỜNG VỀ - Trang 191

“Buồn ngủ rồi… ngủ thôi”. Quy Hiểu sợ anh nhận ra mình khác lạ, cô

quay người lại, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân trước mặt đã rơi mất
một chiếc tất, mười mấy năm trống trải này, cô đã vô số lần vô tình cố ý tìm
hiểu các tin tức, tin thời sự về các chiến sĩ chống khủng bố…

Lòng đầy suy tư, hỗn loạn, mà anh vẫn không nói câu nào, căn phòng yên

tĩnh đến tiếng hít thở của chính mình cô cũng nghe thấy được.

Một đêm không ngủ cô lại thấy đau đầu, lúc mơ màng tỉnh lại, cũng là vì

cặp vợ chồng ngoài kia làm cho tỉnh táo.

Giọng người nữ cực kì cao, len qua khe hở căn nhà bạt bay vào, cô ấy

đang oán giận chàng trai kia điên khùng, mùa đông lạnh giá lại đòi đến thảo
nguyên chơi, người ta đều tới mùa hè cả, mới một buổi tối đã sắp đông chết
luôn rồi. Bệnh thần kinh hơn nữa là còn đòi đi xem cái gì mà mặt trời mọc,
mặt trời mọc con khỉ…

Giường khẽ rung lên, Lộ Viêm Thần bước xuông giường, đi ra.

Ở bên ngoài, chiến hữu của anh đang chăm sóc ngựa.

Lộ Viêm Thần đi tới, bàn tay vuốt ve cái bờm lông nâu.

“Cãi nhau với chị dâu à?”

Ngoại trừ nguyên nhân này ra thì người ta đúng là không hiểu nổi, vợ còn

đang nằm trên giường nóng, một người đàn ông sáng sớm đã ra đây làm
gì… Lộ Viêm Thần im lặng nhận lấy sợi dây cương, xoay mình lên ngựa,
vung chiếc dây cương rồi a một tiếng, vọt vào màn đêm tuyết đặc.

Nơi này mới đúng là chỗ của anh.

Lộ Thần của quá khứ, còn trẻ nhưng ngông cuồng vô lực, bị gia đình và

cuộc sống nghiền hát hết tất cả tự tôn lẫn mục tiêu, không người dẫn dắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.