ĐƯỜNG VỀ - Trang 203

Người chiến hữu vẫn còn lẩm bẩm nói tiếp: “Cậu ấy là người Giang

Chiết, trẻ mồ côi, lúc đầu là tới chỗ này của bọn tôi, sau đó tới Tây Tạng. Ở
trên cao nguyên rất hại người, cường độ huấn luyện lại cao, không bao lâu
thì cậu ấy dần không ổn, không cấp cứu kịp. Trước khi chết cậu ấy nói
muốn được chôn ở Nội Mông, đội trưởng Lộ đưa tiền cho tôi mua một
mảnh đất ở nghĩa trang, lúc đó tôi cũng vừa rời bộ đội, nên mang tro cốt cậu
ấy về phụ cận nhà tôi, cũng tiện tới thăm viếng”. Người chiến hữu thở dài,
“Nói cho chị dâu nghe, không ít người từ trên cao nguyên về tim phổi đều
bị tổn thương, không phải người sinh ra ở đó thì cũng khó sống được”.

Quy Hiểu đã hiểu, cô nhớ năm đó tốt nghiệp đại học xong cũng có đi Tây

Tạng, lúc tán gẫu với tài xế xe taxi, anh ta cũng nói mình là người nội địa,
đến đây kiếm tiền, nhưng không bao lâu nữa sẽ về thôi, nếu không không
tốt cho tim phổi.

Chẳng trách lại đi đường vòng đến làng Tích Lâm.

Lộ Viêm Thần tới thăm trong lòng cũng kiên định hơn, rời khỏi nghĩa

trang rồi tạm biệt người chiến hữu cũ. Quy Hiểu lại rất tự nhiên chạy tới nói
chuyện với người quản lý nghĩa trang, nói về nghề quàn linh cữu và mai
táng ở nghĩa trang Nội Mông, làm người ta cũng hơi sửng sốt.

Trước khi lên xe, cô lấy ví tiền ra, muốn thanh toán tiền khi ở lại làng du

lịch.

Người chiến hữu lại sống chết không chịu nhận, vòng quanh xe chạy

trốn, cuối cùng không chịu nổi phải ôm cửa xe bên ghế lái, liên tiếp gọi chị
dâu chị dâu, chị thấy đội trưởng Lộ có thông tục không này? Có thấy em
nhiều tiền hơn anh ấy không? Còn kéo tay áo lên cho Quy Hiểu nhìn đồng
hồ đeo tay, Quy Hiểu cũng nhận ra, đây là loại Jaeger-LeCoultre, lần đầu
tiên cô thấy một người lại khoe giàu vừa trực tiếp vừa dễ thương như thế,
cười đến không ngậm miệng lại được, cuối cùng cô đành phải gật gù: “Các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.