ĐƯỜNG VỀ - Trang 206

từng cái từng cái một, anh lại có ảo giác như mình và Quy Hiểu sống ở hai
thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ngay lúc này cũng vậy, như là hai thế giới.

Nhưng anh lại không hề tiếc nuối, hơn mười năm trước, anh kiên định

giữ lấy thứ không liên quan gì đến mình kia, cũng không tính là hiểu hết thế
giới.

Vai trái Quy Hiểu dựa vào chỗ tựa lưng, nhìn người đàn ông đang lái xe.

Quay lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên lại có cảm giác như thể

“Trời xanh ngắt, ngoài mênh mang, đồng cỏ lộng gió gặp con đường sớm
mai”.

Đoạn đường đến làng Erlian này, khởi đầu vô cùng thuận lợi.

Lộ Viêm Thần dừng xe ở ven đường, đèn tín hiệu sáng lên, anh lật tung

cốp sau cũng không tìm được biển hiệu tam giác cảnh giới.

“Có ô không?”

“Có”.

“Rực không?”

“Ừ, màu đỏ sậm”.

Quy Hiểu tìm được cái túi nhỏ của mình trong cốp sau, lấy ô ra cho anh,

Lộ Viêm Thần hài lòng nhìn chiếc ô màu đỏ sậm của cô, đặt cách đuôi xe
khoảng 150 thước, rồi anh mở đèn pin đặt xuống dưới tán, thay thế cho biển
hiệu cảnh giới.

Hành lý hai người chất đống trên mặt đường, anh cầm cờ lê và cái kích

mở lốp xe ra, điềm tĩnh đổi lại bánh xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.