ĐƯỜNG VỀ - Trang 230

Đến khi làm thật, anh không ngờ nó sẽ tuyệt vời nhẹ nhõm đến thế.

Tóc Lộ Viêm Thần bị mồ hôi làm ướt, dấu răng Quy Hiểu cắn mạnh lên

vai anh vẫn còn, tay phải tựa lên vách tường đầu giường, cổ họng như bị
giấy nhám mài qua, ê ẩm, và khô khốc, vừa muốn gọi tên cô.

Kìm nén chưa xong vui vẻ đã đột nhiên ào tới, lần đầu tiên.

Lông mi Quy Hiểu ướt đẫm, tay vòng ra phía sau cổ anh, mỗi ngón tau

hơi run rẩy. Sức lực toàn thân như đột ngột bị hút khô: “Lộ Thần…Lộ
Thần”. Ngoài việc gọi tên anh, cô không biết mình muốn nói gì nữa.

Lộ Viêm Thần cúi mặt thấp xuống, lướt qua gương mặt đầy mồ hôi của

cô, thì thầm hỏi: “Khóc à?”

“Ừm…” Đau chết mất.

May mà vào lúc này, nếu như làm khi còn bé, chắn chắn cô sẽ khóc đến

đất trời tối tăm, mắng anh mấy ngày cũng không thèm để ý.

Quy Hiểu xoay người, vừa bệnh nặng mới khỏi lại một lần như thế,

xương cốt như bị bẻ gãy hết lần này sang lần khác, đau khắp người, cũng
không biết là đau từ bên trong hay là đau bên ngoài, cô lại như thể khi còn
bé ngồi đợi anh nấu cơm, ăn cơm, ăn xong cũng chỉ phụ trách ngồi bên
cạnh anh tán chuyện như thế, mặc kệ tất cả. Lộ Viêm Thần lấy quần của
mình mặc vội, để trần nửa người trên đi lui đi tới một bên giường, giặt khăn
lông sạch rồi lau người cho cô từ trên xuống dưới, đến ga trải giường anh
cũng cố gắng lấy khăn ăn lau sạch, rồi tự mình đi tắm qua nước nóng. Lúc
trở về, nhìn thấy Quy Hiểu cuộn tròn người tựa vào đầu giường xem điện
thoại.

Anh khẩy khẩy điếu thuốc, vuốt đầu lọc rồi nhẹ thở một hơi, khàn giọng

cười: “Vừa rồi em còn khóc kinh khủng như thế, anh cũng không dám làm
tiếp, nhìn thế này giống giả vờ nhỉ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.