ĐƯỜNG VỀ - Trang 232

Mùi thuốc lá phảng phất, hẳn là anh vừa ra ngoài hút thuốc quay lại, trên

áo sơ mi vẫn còn vương hơi lạnh, Quy Hiểu đẩy anh ra ngoài: “Cởi quần áo
rồi lên”.

Lộ Viêm Thần cười khẽ, một tay cởi cúc áo từ trên xuống dưới, áo sơ mi

ném lên tủ đầu giường.

Quần cũng cởi, bên trong lại chẳng mặc thứ gì.

Ánh sáng mờ mờ nhưng cũng đủ để nhìn thoáng qua cơ thể anh, đến khi

Quy Hiểu bị anh quấn vào lòng, cô nhỏ giọng: “Anh…không thích mặc
quần trong à?”

“Có lúc không mặc.”

Ngày trước, khi còn bé…

Cô nhớ đến nụ hôn đầu của hai người trong chăn, hôn rồi lăn qua lăn lại,

cả người đều là mồ hôi, khi đó anh cũng chỉ mặc một quần…Rõ ràng là
chuyện mười mấy năm trước, sao bây giờ cô vẫn nhớ như thế.

Lộ Viêm Thần cũng không biết cô đang nghĩ chuyện này, vừa rồi, lúc anh

đứng cuối hành lang hút thuốc, nhớ tới lúc hay người chia tay.

Anh lại nghĩ, phải làm thế nào cho cô hiểu suy nghĩ thật sự của mình, cái

này khác hẳn với việc giáo dục tư tưởng cho các đội viên trung đội, giá trị
quan của mỗi người đều tương quan với hoàn cảnh lớn lên.

Chuyện ngày xưa phải nói đến bao lâu.

“Hai năm trước khi tới làng Erlian, anh có ba lựa chọn.” Lộ Viêm Thần

đưa tay vòng quanh mái tóc của cô, “Có hai vị lãnh đạo ở nơi này tới, lúc
chọn người, họ nhốt hết mọi người vào một căn phòng học, phát liên tục ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.