ĐƯỜNG VỀ - Trang 234

mấy tuổi, dựa vào cái gì mà anh đòi người ta phải cái này cái kia, bảo người
ta nhẫn nhịn, lúc gian nan nhất còn muốn người ta chịu đựng, chống đỡ.

Chỉ là anh không nỡ.

Trước lúc chia tay, dù mệt mỏi đi nữa, khổ cực đi nữa, chỉ cần nghĩ tới

một cô bé ở nơi nào đó đợi anh, anh cũng chẳng cảm thấy gì.

Nhưng tách ra rồi thì không thể nghĩ nhiều, nghĩ tới việc chồng tương lai

của cô sẽ như thế nào, rồi lại nghĩ cô có thể chờ anh ở làng Erlian được
không, ngày nào đó về Bắc Kinh thăm người thân, gặp phải cô trên trấn, đó
vẫn là một cô bé xinh đẹp như ngày trước, hay dưới bụng đã gồ lên ngồi ăn
cơm trong tiệm của Mạnh Tiểu Sam, hai người gặp gỡ…

Nhìn nhau rồi cười? Anh lại không làm được.

Cũng không thể yêu cầu mình lúc nào cũng phải ở mức độ cao như thế.

Mỗi khi nghĩ đến việc cô kết hôn với người khác, anh lại không cam

lòng, anh cũng thấy mình buồn cười thật, nhiều năm dâng hiến thanh xuân
và nhiệt huyết, vậy mà cô gái mình thương lại gả đi làm vợ người ta…
Đương nhiên, thứ suy nghĩ cực đoan nay đã không thành sự thật, cô bé Quy
Hiểu này, nếu anh không nhớ sẽ vô cùng tức giận, bực bội rồi oán trách.
Không thể như thế, mà cũng không nên thế.

Một ngày muốn mấy lần như vậy cũng đủ rồi, anh cũng không dám nhiều

hơn.

Một người là bệnh nặng mới khỏi, một người đã hai đêm chưa ngủ.

Ngủ thẳng một giấc đến ba bốn giờ chiều, lúc rời giường Lộ Viêm Thần

lại đi ra ngoài một chuyến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.