ĐƯỜNG VỀ - Trang 238

Cứ tưởng chỉ được chừng ba mươi người, nhưng hình như cô đã đánh giá

thấp quy mô của trung đội này rồi, liếc mắt nhìn một lượt cũng phải gần
trăm người, gần một đại đội. Người đầy đến hơn nửa phòng ăn, chen chen
chúc chúc toàn là đầu đinh ngắn, mắt ai cũng sáng, cũng thật tà, dù không
lên tiếng nhưng cô cũng hoàn toàn tiếp thu được sự trực tiếp của mấy
người.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô.

Lộ Viêm Thần hắng giọng, gỡ kính râm chắn gió xuống: “Gần đủ rồi nhỉ,

vất vả lắm mới tìm được chị dâu cho mọi người, giờ dọa cô ấy chạy mất thì
ai chịu trách nhiệm cho anh đây?”

Yên tĩnh, một giây, hai giây, ba giây, đột nhiên một tràng cười ồ lên, mấy

người đàn ông vừa rồi còn ngồi yên ngay ngắn, giờ đã tranh nhau chen lấn
ào lên, từng người từng người một đua nhau gọi chị dâu. Giọng điệu nồng
nhiệt đó còn khiến cô cảm thấy lo lắng hơn vừa rồi, hai tay khoanh trước
ngực, liên tục gật đầu chào: “Chào mọi người, chào mọi người”.

Lộ Viêm Thần kéo Quy Hiểu đến bên chiếc bàn anh màu xanh lam bọc

plastic gần bên, đẩy cô ngồi xuống: “Ăn cơm trước đã”.

Vốn cứ tưởng ngồi xuống là có thể đè ép được đám người này, không ngờ

chẳng khác nào món nợ.

“Chị dâu ăn cơm ạ? Dễ thôi”. Tần Minh Vũ nhếch miệng cười, phất tay,

phía sau có hai người bưng một chiếc ghế gỗ màu vàng sẫm tới, anh ta ngồi
lên trên như huyện đại gia, nhếch cằm, “Mở màn vài tiết mục đi, đội trưởng
Lộ”.

Lộ Viêm Thần như cười như không, liếc Tần Minh Vũ một cái.

Tối hôm qua anh vội vội vàng vàng chạy về làng Erlian, thấy Quy Hiểu

sốt cao nên cũng chẳng buồn ăn uống, hơn nữa sau khi lăn lộn yêu đương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.