ĐƯỜNG VỀ - Trang 32

“Không có”. Quy Hiểu lau tóc, “Là bạn học thôi, không quen… nói ra lại

lúng túng”.

Tiểu Thái vẫn cảm thấy không đúng.

Nhưng có ai mà chẳng có chuyện xưa, Quy Hiểu cũng không muốn nhắc

lại chuyện tình cảm này thêm nữa.

Bởi vì sau “ân nghĩa tìm xe” lại có thêm một lần “ân nhân cứu mạng”,

sau đó mấy ngày Tiểu Thái mua không ít quà cáp quý giá định đưa tặng Lộ
Viêm Thần.

Tin nhắn gửi đi rồi, Tiểu Thái thỉnh thoảng lại phàn nàn mãi. Cuối cùng

khi nghe được tiếng điện thoại của người kia, Quy Hiểu còn mẫn cảm hơn
cả điện thoại của chính mình. Cô thấy nếu cứ như thế trái tim mình chắc
chắn sẽ không chịu được mất, cho nên mới quyết định đi cùng ba người đàn
ông kia loanh quanh chỗ này thử.

Thực ra nơi này không hề lớn, còn có không ít cửa hàng sách.

Khắp nơi đều là người Mông Cổ dân phong thuần phác.

Quy Hiểu đi vào cửa hàng, không nghe hiểu mấy người Mông Cổ kia

đang nói cái gì. Nhưng mà mua xong vài thứ, người ta ý bảo có thể chở
giúp đưa về khách sạn, ông chủ bán hàng cũng có một chiếc xe giống hệt
chiếc của Lộ Viêm Thần, Quy Hiểu không hề biết, hóa ra chiếc xe này là
của Nga. Người giao hàng thuận miệng nói: “Xe Nga chịu được khí lạnh,
còn có thể đựng nhiều đồ”.

Quy Hiểu gật đầu, thật khó lắm mới có thể tạm thời không nghĩ tới anh

mà.

Giờ lại nhớ tới thêm lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.