gì không? Phải nói thật?” Cô đã học cách làm quen với tính chất công việc
của anh, đây là lần đầu tiên cô hỏi anh mà chẳng kiêng nể gì như vậy.
Ở trong bóng tối, Lộ Viêm Thần khẽ cười, “Đừng tự hù mình cả ngày
như thế, có phải phim truyền hình đâu em. Không có chuyện gì đâu.”
Buổi tối hôm đó, Lộ Viêm Thần đến nhà xưởng, hơn hai giờ đêm, người
của hai liên đội được xin hỗ trợ đã tới rồi. Tần Minh Vũ nhảy xuống từ
chiếc xe thứ nhất, thấy mấy vị lãnh đạo và Lộ Viêm Thần đang đợi mình,
anh nhanh chân chạy đến, đầu tiên là chào theo quy định rồi mới báo cáo
tình huống. Đến khi mọi người xuống xe hết, nhìn thấy mặt Lộ Viêm Thần,
hình như ánh mắt ai cũng tỏa sáng rực lên.
Báo cáo kết thúc, xem như hoàn thành việc truyền tin. Lãnh đạo tự động
tránh ra nhường không gian cho những người chiến hữu, giải tán xong xuôi,
Tân Minh Vũ là người đầu tiên đưa khuỷu tay huých mạnh vào trước ngực
Lộ Viêm Thần: “Ghê thật đấy, cứ chuyện gì tìm chết thì người đầu tiên anh
nghĩ đến là các anh em đấy hả.”
Lộ Viêm Thần cũng không phí lời, ôm cổ Tần Minh Vũ bắt đầu giới thiệu
hoàn cảnh ở nơi đây, đêm hôm khuya khoắt, Tần Minh Vũ cùng bốn người
đến tiếp viện mang theo túi hành lý bản thân, đi về ký túc xá của nhà
xưởng, vừa đi vừa nghe. Quy Hiểu gửi một tờ giấy siêu âm in màu tới cho
anh.
Siêu âm bốn chiều, có thể nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé, ngay cả vẻ
mặt thế nào, Quy Hiểu còn chú giải bên cạnh: “Tấm này, chụp lúc con đang
móc mũi.…”
“Anh đừng chê con không đẹp, bác sĩ nói rồi, mặt mũi con rất rõ ràng,
lớn lên sẽ đẹp lắm đấy, chỉ không chịu nói cho em biết con là trai hay gái.”
Ngáp, thè lưỡi, còn cả mút tay, rất nhiều kiểu ảnh. Mười mấy tấm, xem đi
xem lại hết mấy buổi tối, khiến cho Tần Minh Vũ ở cùng cũng không sao