giờ nhìn lại, hóa ra trong xe toàn là nữ cả. Anh trai đang nói tới chuyện
quần trong thì lập tức im luôn.
Xe chạy suốt một giờ, họ cũng quen biết nhau.
“Tôi đi đón kiều bào lần thứ ba rồi, nhưng lần đầu được phối hợp với
chuyên gia tháo gỡ bom mìn đó”. Một cô gái trẻ trong nhóm cảm khái.
Đồng nghiệp của Lộ Viêm Thần là người hay nói, anh vui vẻ nói tiếp:
“Cái này chỉ là phòng ngừa thôi. Bên đó bom mìn nhiều, nhớ có chuyện gì
cũng không mong người nước khác tới cứu, mang theo người mình thì tiện
hơn.”
“Đừng lo, đừng lo, tôi và huấn luyện viên Lộ là hai người ngồi chơi trong
xe thôi, có bác sĩ Triệu đây mới an tâm được.”
Mấy cô gái cùng cười, đưa nước suối cho anh. Một chai đưa cho Lộ Viêm
Thần. Anh đang cúi đầu xem tin nhắn, thấy Quy Hiểu có trả lời thế này:
“Đó là vì anh ít khi ngủ với em, nên chưa thấy mấy màu sắc khác. Lúc về sẽ
thử cho anh xem, đồ háo sắc ”
***************
Một tờ xét nghiệm đặt lên bàn.
Hứa Diệu nhìn sang: “TSH vẫn cao quá, đến 600m nhưng mà giờ cô có
nhìn cũng chẳng được gì”. Anh cúi đầu xoẹt xoẹt trong hồ sơ bệnh án, “T3,
T4 bình thường, có lẽ khi cô sinh xong sẽ giảm được thôi. Trong tháng phải
làm kiểm tra lại, cả con cũng phải làm xét nghiệm”.
Quy Hiểu à một tiếng.
“Chồng cô còn chưa về à?”
“Chưa”. Quy Hiểu chống cằm, đáng thương nhìn Hứa Diệu.