ĐƯỜNG VỀ - Trang 361

Gió tây bắc ào ào, mở miệng ra là có cát bụi bay vào mồm, hai người

phải quấn quýt đến mức nào mới không ăn cát ăn gió. Quy Hiểu bị anh hôn
một lúc, hình như chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Lộ Thần đã tiến bộ rất
nhiều, sau khi rời đi, cô trốn trong chiếc áo bông của anh: “Anh hôn giỏi
thật, cô phải học hỏi với ai đó rồi không?”

Chuyện như vậy cần phải học hỏi sao, chẳng hạn như, dùng cách gì, góc

độ thế nào, cường độ ra sao, Quy Hiểu vui vẻ ra mặt, anh dùng là bài bản.

“Lộ Thần, Lộ Thần”. Cô không nhìn rõ ràng: “Ở đó có hai ngôi mộ”.

Cô bé vừa sợ tối vừa sợ quỷ đã ném chuyện kĩ thuật giỏi của anh ra sau

đầu, cùng anh ra ngoài, nhưng bước ra khỏi rừng cây lại muốn đổi ý luôn,
ngoài cánh rừng này ra, chẳng có chỗ nào thoát khỏi lính tuần tra cả. Cô
quay đầu đẩy anh quay lại.

“Làm gì thế?”

“Chúng ta qua bên kia đi”, Ngón tay cô chỉ một đầu khác của cánh rừng,

nhón chấn nói nhỏ vào tai anh: “Trong viện còn chưa tắt đèn mà, ở với em
một lúc”. Sau đó thấp giọng nói thêm: “Chúng mình thử cái khác nữa”.

Cái khác gì? Cách hôn khác á, đêm đó, khi đại viện tắt đèn, họ đã thử gần

như toàn bộ.

Đối mặt với người mình thích ai cũng giống nhau thôi, muốn dâng lên

thứ tốt nhất cho cô. Nhưng anh không nghĩ được, mình nên tặng cô thứ gì,
cô không còn ở bên cạnh mình như trước, anh nhớ Quy Hiểu từng nhìn điện
thoại anh chăm chú. Trước lúc đi lính, anh lấy tiền tiết kiệm mua một cái
mới, mang về Bắc Kinh cho cô, rồi nhập ngũ trong cảnh nghèo rớt mồng
tơi.

Vào bộ đội rồi, càng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ mà các cô

gái hay mong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.