ĐƯỜNG VỀ - Trang 382

“Trong túi anh có nhiều tiền không?” Quy Hiểu thấy anh đi thì vội vàng

hỏi theo.

“Còn một ít, đủ tiêu mấy ngày”. Anh đáp lại, đẩy cửa đi vào.

Quy hiểu vẫn ngồi ở phía sau, nhìn theo bóng lưng anh, nhìn xuyên qua

tấm cửa kính trong suốt, thấy anh móc một tờ hai mươi đồng, nhận chai
nước đối phương đưa. Một tay cầm hai bình nước đi ra, một chai nước suối,
một chai hồng trà lạnh.

Nước mát nhỏ nhỏ xuống nền xi măng, anh đưa chai hồng trà cho cô, rồi

vặn chai của mình, ngửa đầu, uống liền hai ngụm. Yếu hầu trượt lên trượt
xuống theo động tác. Quy Hiểu cũng uống từng ngụm nhỏ, đột nhiên cô
nói: “Lúc gặp lại em có hỏi anh một lần rồi”.

Lộ Viêm Thần cúi xuống, nhìn cô.

“Anh còn nhớ em không?” Bốn năm trước, ở ngay chỗ này đây, cô đã hỏi

anh như thế.

Phía sau, từng chiếc xe hàng và xe con lần lượt quẹo vào, khói ô tô vẫn

khó ngửi như thế, khét lẹt, và cả bụi mịt mù. Tài xế xe con nhảy xuống nói:
“Số 92”…

Giữa không gian ầm ý, anh yên tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, mày của cô:

“Anh nhớ, dù hóa thành tro anh cũng sẽ nhớ em”.

“Thế là được rồi”. Quy Hiểu nói.

Lộ Viêm Thần cẩn thận gật đầu, như trở lại chính ngày hôm đó, anh nói

cho cô hay: “Nghe lời em”.

Nhiều năm trôi qua, bên cạnh anh lúc nào cũng có hình bóng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.