ĐƯỜNG VỀ - Trang 63

Không bao lâu sau, Quy Hiểu hay đến văn phòng giáo viên nộp bài vẫn

nghe các giáo viên nói về anh. Bởi vì có lẽ từ sơ trung đến bây giờ, trường
cấp ba mỗi năm chỉ có một lớp học lại, học sinh cũng ít, cho nên giáo viên
nghe nói rất nhanh.

“Thằng bé đó lúc mới vào thành tích rất tốt, sau thì bị hư mất”.

Tất cả các giáo viên bộ môn đều dạy học nhiều năm, cũng từng nói

chuyện với Lộ Thần, dù sao có một người cha như vậy, ba ngày hai bữa
mang mặt sưng máu ứ tới trường như thế cũng không phải dễ dàng, đi học
được đã là không tệ. Huống chi từ sơ trung học lên, mỗi khóa hơn bốn trăm
học sinh thì chỉ có ba mấy người có thể lên cấp ba, anh vào được cũng đã
rất tốt rồi.

“Tôi có hỏi chủ nhiệm của em đó, mấy lần thi thử năm ngoái của em

cũng không tệ, đã cần cù học tập như vậy còn tưởng có thể thuận lợi tuyển
sinh, không ngờ là không đi thi được”.

“Lại bị đánh à? Thằng bé đó đến mùa hè cũng ít khi mặc tay áo cộc, tiết

thể dục nóng quá kéo áo lên toàn là vết thương”.

Khó trách… Mùa hè năm ngoái nóng như thế, sảnh bi-a lại khó chịu, anh

vẫn mặc áo thể dục tay dài.

Nhưng mà khi đó Quy Hiểu còn nhỏ tuổi, đau lòng thì đau lòng, nhưng

chưa từng trải nên cũng không thể nào hiểu được bản thân.

Giống như ngày đó anh không đi thi đại học là vì gạt cha đăng kí vào

trường quân đội, mấy hôm trước ngày thi thì bị đánh cho một trận, nhốt
trong nhà xưởng suốt hai ngày ba đêm, đến khi môn thi đầu tiên chấm dứt
mới được mẹ lén lút thả ra, nhưng vẫn bỏ lỡ rồi.

Những chuyện này Lộ Thần sẽ không nói cho cô biết, mỗi lần đều là do

nghe được từ bạn bè hay thầy cô giáo, cảm giác kinh khủng như trong phim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.