ĐƯỜNG VỀ - Trang 77

Người nhà thì chồng chất cả đống chuyện hư hỏng, chẳng lẽ kéo người ta
vào hố lửa à?”

Lộ Viêm Thần híp mắt, vừa tính toán xem còn bao lâu nữa thì đưa mấy

người còn chưa tỉnh ngủ bên trong đi, vừa nhớ tới ngày hôm đó.

Khi ấy cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng không họa tiết, quần đùi đỏ sậm

và đôi giày Cavans màu trắng gạo, tóc mai mướt mồ hôi bết lên đầy mặt,
lúc đi tới nam sinh cả phòng đều nhìn qua. Khiến anh nhớ lúc còn bé vẫn
hay để chân trần ra bờ sông mò cá, nước suối trong ít cá, chỉ có thể mò
được mấy vỏ sò nhỏ hơi hé mở, sạch sẽ mà xinh đẹp, được nước rửa trôi
không còn hạt bụi nào.

Lúc cô nhìn thấy mình, hàm răng cắn nhẹ lên môi dưới, khẽ cong lên.

Đẹp lắm.

Hai ngày sau, Tiểu Thái và mấy người còn lại đi Ulan Bator.

Một mình Quy Hiểu thuê xe đến sân bay, đứng ở nơi check in chờ họ. Ba

giờ, Lộ Viêm Thần mang theo một cái túi du lịch màu đen xuất hiện, anh
vốn đã đường hoàng bẩm sinh, người cao lại có ưu thế, mười một năm
trong kiếp nhà binh, dáng người càng thêm cao ngất, đi vài bước cũng khiến
cho người qua đường thành mảng nền bên cạnh. Muốn không chú ý cũng
khó khăn.

Lộ Viêm Thần đứng lại, đặt túi du lịch xuống, anh kéo Tần Tiểu Nam từ

sau lưng lên trước: “Hộ chiếu”.

Tần Tiểu Nam lập tức hiểu ra, hai tay vội đưa cho Quy Hiểu.

Quy Hiểu mở ra kiểm tra, thấy Tần Tiểu Nam chỉ vừa mới được bảy tuổi,

đúng là một thằng bé trưởng thành sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.