ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 141

Chàng cài then và đứng ngoài canh gác. Tôi thấy mình đang đứng trong
một căn phòng ngủ tối mờ. Tôi đổ nước vào trong chậu, cởi hết quần áo và
bắt đầu lau mình mẩy. Nước lạnh và sạch thấm vào người nhưng lại thật là
tuyệt vời. Tôi lau chùi cho đến khi da tôi đỏ ửng như chín lên và bóng
loáng rồi tôi mặc quần áo và đến lượt Pao. Những người ở trong phòng
phản đối ầm ĩ. Tôi chống trả với họ trong khi Pao lại loay hoay lau rửa,
nhưng họ vẫn tiếp tục càu nhàu ngay cả lúc chúng tôi bỏ đi. Dù sao cũng đỡ
cau có hơn vì họ đã kiểm soát thấy rằng chúng tôi không đánh cắp gì của
họ cả.

Còi tầu rú lên gọi chúng tôi về thật bất ngờ. Chúng tôi leo qua cửa sổ để về
chỗ. Pao đỡ tôi lên rồi chàng chuồi mình vào. Nó đã trở thành cách ra vào
thông thường của chúng tôi vì hầu như không có cách gì rẽ được một lối đi
giữa đám người tản cư đứng chật cứng ngoài cửa. Chúng tôi sáng rỡ lên vì
sạch sẽ và hứng chí. Chung quanh tôi, không khí thơm mùi nước hoa vì tôi
đã trút chất cả chỗ còn lại vào trong chậu nước. Chúng tôi có vẻ như vừa
mới tắm xong. Trong khi những người khác chỉ lo đến bữa ăn sáng, chúng
tôi lo rửa ráy. Một sự yên lặng kỳ lạ trùm lên quanh chúng tôi. Thèm
thuồng? Kinh ngạc? Tôi không biết nữa. Một cuộc tắm gội chẳng giữ được
bao lâu. Còn hai ngày trong cái căn buồng di động bẩn thỉu này nữa. Chúng
tôi hực lên vì nóng, vì mồ hôi và vì ngứa ngáy. Quần áo bám dính vào
người chúng tôi, bốc mùi hôi khó chịu. Tóc chúng tôi nhơm nhớp với mồ
hôi, bụi và khói. Cổ chúng tôi khô cứng vì khát, mắt chúng tôi nhức nhối vì
gió và bụi. Dù vậy, thật ra, tất cả những điều đó cũng chưa thấm gì.

Sau này, khi chúng tôi gặp những người bạn ở Bắc-Kinh, các câu chuyện
về các điều gian nan cực nhọc trên đường của họ phá kỷ lục về những điều
chúng tôi có thể chịu đựng được. Một trong những người bạn của chúng tôi
cùng với bốn đứa con đã phải đi từ Hán-Khẩu đến Ích-Trang trên một chiếc
tầu thủy chất đầy những người, đến nỗi mọi người chỉ có đủ chỗ để đứng.
Bị dồn sát vào thành tầu, cả năm bố con đã đứng như vậy suốt hai ngày hai
đêm và ngay cả những đứa trẻ cũng không hề cất lời than vãn. Một cô bạn-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.