ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 144

ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH

Han Suyin

www.dtv-ebook.com

Dịch Giả: Trùng Dương & Hồ Hải

Chương Chín

Cứ kể mãi cái việc chúng tôi đến một nơi nào đó, đi kiếm một chỗ ở và dĩ
nhiên chẳng còn chỗ nào trống, riết rồi cũng nhàm. Dù vậy, trong một cuộc
sống đã mất hết các điều căn bản để sống, có được một căn phòng, một mái
ấm dù tạm thời cách mấy đi nữa cũng là một hạnh phúc đáng kể. Quế-Lâm
đã đầy ắp những người là người. Từ nhiều tháng nay, hàng lũ người kéo
đến đây, chạy trốn khỏi những vùng bị đe dọa hay bị chiếm đóng...

Một cái cửa đen nhỏ với cái bảng hiệu: Khách Sạn Cửa Đông. Một chiếc
sân thật ra chỉ là một giải đất hẹp. Một người hầu, một xạ phang ngái ngủ
mời chúng tôi bước vào và dẫn đi thăm khắp lượt. Nơi đây người ta sống
chen chúc bẩy tám người một phòng, người nọ nằm kề người kia như một
bầy cừu hay như trong một chuồng heo. Chỉ có bóng tối và nói thì thào với
nhau là cách độc nhất để có một chút riêng tư. Dù sao nó vẫn là một chỗ
trú, một chỗ ở. Đó là tổ ấm của chúng tôi trong suốt khoảng thời gian gần
hai chục ngày...

Ngày đầu tiên của chúng tôi ở Quế-Lâm hoàn toàn yên tĩnh và vô sự. Pao
đi nhận lệnh tại Bộ Tham Mưu đặt trong các văn phòng rất đều đặn của một
ngôi chùa cổ. Đã lâu người ta không còn thấy bóng dáng những nhà sư
trong lớp áo cà sa xám, người ta không còn cúng vái những bức tượng Phật
ở đây nữa.

Các phòng sở của Bộ Tổng-Tham-Mưu đặt ở gần cửa Tây của thành phố.
Người ta xì xào với nhau rằng nhiều kho đạn dược lớn được chôn dấu
quanh vùng này. Ngôi nhà của chúng tôi ở sát ngay cửa Đông. Từ đó con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.