ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 48

- Nếu quả thực Tú-Anh phải về, tốt hơn là chúng ta đi cùng. Liệu chúng ta
có thể đi cùng tầu không? Tôi muốn chăm sóc cô. Tú-Anh! Ta hãy là bạn
tốt của nhau suốt đời nhe!

- Tôi không cần ai chăm sóc hết. Pao, lúc nào anh cũng khinh rẻ đàn bà vì
anh chỉ nghĩ đến việc bảo vệ thôi.

- Tú-Anh! Cô khó tính thật, có không thể nào nhìn vấn đề một cách khách
quan được! Cô không thể nào bàn luận mà không nổi đóa. Cô không thể
nào tử tế với tôi được hay sao?

Chàng đọc một bài thơ của Lý-Bạch:

- "Giữa cơn mưa gió, còn thú nào bằng được cùng nhau chung một thuyền.
Nâng bát rượu lên vừng trăng, chúng ta tìm cuộc sống..." Tú-Anh à! Nếu
tôi không bao bọc cô quá lố, nếu tôi chỉ muốn được gần gũi cô mãi mãi...
Cô có muốn lấy tôi không? Có lẽ cũng chẳng được bao lâu. Chắc thế nào
rồi tôi cũng chết sớm. Pao làm ra vẻ bi thảm.

- Không, tôi mong rằng anh sẽ không chết sớm như vậy!

Mắt chàng rạng rỡ trở lại:

- Nếu vậy, có muốn kéo dài thật lâu năm? Suốt đời? Không ai biết được sẽ
dài bao lâu. Tú-Anh, chúng ta lấy nhau nhé?

Nước mưa lóng lánh trên nóc dù của khách bộ hành, trên áo mưa của người
cảnh sát đứng ở góc đường, trên nóc xe, trên hè phố. Cơn mưa ngớt đi, trời
như mù sương hơn là mưa. Chúng tôi đứng giữa hè phố nhìn nhau, tay thủ
trong túi áo. Không hôn nhau, đến cả hai bàn tay cũng không chạm nhau,
chúng tôi đã trao lời đính ước với nhau. Có lẽ vì là dân Trung-Hoa nên
chúng tôi đã hơi cúi mình chào nhau. Cả hai đều rất trang trọng. Thế là Pao
và tôi đã hứa hôn. Cả hai đứa đều ngỡ ngàng trước sự việc vừa xảy ra.
Chúng tôi đều có ý tưởng chống báng hôn nhân vì cho rằng nó sẽ trở ngại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.