ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 47

ta một nền văn minh tiến bộ hơn nền văn minh của chúng ta, tôi thấy việc
Nhật chinh phục Trung-Hoa cũng không khiến tôi phải băn khoăn, rất có
thể như vậy. Chỉ trong vòng một trăm năm là ta sẽ đồng hóa họ. Nhưng
nước Nhật không mang đến điều gì lợi ích, tốt đẹp cả. Họ không có cả lấy
một nền văn hóa riêng; thoạt tiên họ mượn của chúng ta, bây giờ họ mượn
của tây phương. Nước Nhật chỉ có thể dạy ta những điều tai hại. Họ sẽ lợi
dụng chúng ta. Họ sẽ tàn phá lớp thanh niên của chúng ta, tất cả những kẻ
đã được đào luyện để sau này sẽ là những người hướng đạo của dân tộc ta.
Họ sẽ biến dần ta thành một đám nông nô và cu-li (*) một công cụ để phục
vụ họ. Trước một cuộc xâm lăng như vậy, nước Trung-Hoa có lý do chính
đáng để chống cự lại. Tôi còn trẻ và tôi muốn có mặt nơi đó, muốn tham dự
vào cuộc kháng chiến do.

* Theo nguyên tác (ND)

Pao tiếp tục lặng lẽ bước. Rồi bất ngờ chàng quay sang tôi:

- Cô là một cô gái cứng đầu lắm! Sẽ chẳng có ai hiểu cô. Sẽ chẳng có ai
cám ơn cô. Với những người đang ra sức ở Trung-Hoa chỉ có cực nhọc, đọa
đày đắng cay và có lẽ một ánh hòa quang rỗng tuếch sau khi chết. Ngày
như cả với Tôn-Dật-Tiên cũng thế mà thôi!

- Tôi biết, nhưng đó là nước tôi. Tôi phải về.

- Nhưng Tú-Anh! Ai sẽ chăm sóc cô? Chiến tranh không phải là việc của
đàn bà. Tôi chợt nghĩ tới mẹ tôi- bà hiện đang sống trong vùng bị chiếm
đóng, không chạy được. Bà mẹ già và đứa em nhỏ của tôi không ai chăm
sóc cả. Còn cô, ngoài gia đình ở tân Tứ-Xuyên ra, cô còn có ai để nương
tựa?

- Tôi không cần ai hết, tôi trả lời. Tôi là thân gái nhưng tôi cũng là một
người lớn. Tôi sẽ tự lo cho thân tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.