ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 69

những kết quả khả quan, nhưng có lẽ chúng ta không cần phải giữ Vũ-Hán!

Chúng tôi chết lặng! Không thể nào hiểu được điều đó, chúng tôi không thể
nghĩ đến một sự việc như vậy được. Với riêng tôi, tôi cho rằng có những
địa phận nào đó mà chúng tôi phải bảo vệ với bất cứ giá nào; bởi vì nếu
mất, nó sẽ là một tai họa kéo theo sự xụp đổ toàn diện. Tướng Tăng tiếp tục
nói, giọng bình thản:

- Chiến tranh sẽ kéo dài lâu lắm. Chúng ta chưa nắm vững được chiến lược
thích nghi mà chúng ta phải theo. Chúng ta có khối thì giờ, với một địa thế
mênh mông và rất nhiều nhân lực. Rất nhiều!

Lại một lần nữa, nụ cười nửa miệng của ông khiến chúng tôi kinh ngạc. Rồi
ông hướng câu chuyện qua đề tài khác và nhận lời làm nhân chứng chính
cho hôn lễ của chúng tôi.

Còn lại vấn đề nhân chứng thứ hai nữa. Pao được biết một người bạn tên là
An-Phương hiện đang sống ở Hán-Khẩu. Chúng tôi đi tìm anh ta. Đó là
một người gốc Quảng-Đông, đẻ và sinh trưởng tại Gia-Nã-Đại. Khi chiến
tranh bùng nổ, anh đã bỏ một địa vị khá tốt- kỹ sư trong một xưởng máy
bay- và bỏ tiền túi ra để mua vé tầu thủy về nước. Lúc này, anh ta thiết lập
những xưởng sửa chữa máy bay gần phi trường. Chúng tôi tìm ra anh chàng
đang nằm rên khừ khừ dưới hai lớp chăn dầy cộm vì đang lên cơn sốt rét.
Răng đánh vào nhau cồm cộp nhưng anh ta cũng vui vẻ tiếp chúng tôi:

- Chèng đéc ơi! Còn kẻ nào đến đây nữa không nào? Cậu về đây từ hồi
nào?

Anh không chấp nhận sự thông cảm của chúng tôi.

- Chỉ là vấn đề ký ninh thôi mà! Một tuần lễ nữa là tôi sẽ đâu vào đó ngay.

Chúng tôi rất buồn. Một tuần lễ nữa thì đã quá muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.