DỨT TÌNH - Trang 18

sau cái tang Phan Chu Trinh. Rồi đến thôi học, vào Nam Kỳ làm báo. Một
năm tờ báo bị đóng mà ông chủ bị 6 tháng tù án treo, đuổi ra Bắc Kỳ.

Những tai biến ấy Hằng phải trông thấy một cách đau lòng trong khoảng

hai năm. Trong khi đó, phụ thân của Đào Quân lập thêm được một nhà máy
chai, tậu thêm được một cái mỏ than nữa. Trước sự thay đổi lớn, Hằng còn
biết nói thế nào! Cả nhà đều thì thầm một cách sợ hãi, mỗi khi nhắc đến một
hành tung của Việt Anh. Giữa thời kỳ này mà ai lại đả động tới việc trăm
năm giữa Hằng với Anh thì đích xác rồi, đó là một người hóa dại.

Lẽ tất nhiên, ít lâu Đào Quân cưới được Tiết Hằng. Đó là sự nảy nở thịnh

vượng của một gia đình này, bên cạnh sự sụp đổ của một gia đình kia.

Lấy tư cách là bạn cũ cả vợ lẫn chồng. Việt Anh năng tới lui cái tiểu gia

đình mới lập. Người vợ hơi e ngại sự thân mật trong tình bạn hữu đó, nhưng
người chồng lại coi là việc rất tự nhiên. Lại thêm Đào Quân cho Việt Anh là
kẻ có cái số phận ngang tàng, sinh ra đời không phải để hưởng mọi hạnh
phúc êm đềm mà chỉ để tự hoại mọi đường công danh bởi một chí hướng
riêng, nên cũng không đề phòng cho lắm.

Việc đề phòng là việc riêng của Hằng.
Đã bao lâu nay, người chồng thì vô tình không biết, người vợ thì giữ gìn,

cự tuyệt, để người tình thân cứ việc chạy theo cái duyên đã đi thì không trở
lại.

– Ơ hay! Chị Hằng ngồi đây đấy à?
Tiết Hằng giật mình quay lại, Yvonne và Việt Anh. Cả hai đứng dừng,

ngạc nhiên không hiểu sao mới tinh sương Hằng đã ra ngồi làm gì đấy. Anh
hỏi:

– Sao bà lại ngồi đây?
– À, tôi… tôi đang đi tìm hai người đấy mà.
– Tìm chúng tôi ấy à?
– Phải.
– Tìm chúng tôi ở một gốc cây?
– Chưa thấy đã mỏi chân, cấm không cho người ta ngồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.