DỨT TÌNH - Trang 19

– Thế khỏi mỏi chân chưa thì đứng lên, đi chơi một thể…
Hằng đứng dậy oằn mình mấy cái rồi cầm lấy dù:
– Khỏi mỏi rồi nhưng chả đi chơi. Ta quay về.
– Ừ, về thì về.
Cả ba lững thững quay về; tình cờ Hằng lại đi giữa. Dân quê tò mò đều

dừng gánh đứng ngắm cái đám kỳ lạ; một người đầm đẹp, khoác tay một
thiếu nữ đẹp, đi với một người đàn ông mặc tây - cả ba có ý thân thiết với
nhau quá chừng.

Tiết Hằng hỏi Yvonne:
– Nhà tôi đã cùng với bà đi đâu từ sáng?
– A, đi về Hải Phòng, hình như về để ký giấy tờ quan hệ gì đó. Có bảo

đến chiều lại ra ăn cơm.

– Chứ buổi trưa thì thôi?
– Có lẽ…
Tự nhiên Việt Anh kêu:
– Mai tôi cũng về Hà thành!
Hằng chỉ nhìn nhưng không hỏi, còn Yvonne có ý tiếc:
– Sao ông lại về ngay thế? Thế mà dám gọi là nghỉ hè.
– Ấy làm nghề viết báo thì chỉ có quyền được nghỉ độ một vài ngày đã là

nhiều.

– Thôi được, ông cứ về Hà Nội. Rồi khi về, nếu có dịp, tôi sẽ đến thăm

tòa báo của ông.

Tới nhà, vào phòng khách, ba người uống trà mạn sen. Tiết Hằng lướt qua

mặt Anh, giơ cho chàng một mảnh giấy. Chàng bỏ vội vào túi áo, lại ngồi
nghiêm trang một lúc lâu.

Nửa giờ sau đó. Việt Anh làm ra bộ vô tình mà bước ra hành lang. Đứng

nấp bên một cái cột tròn to hai ôm, chàng nhìn trước nhìn sau rồi giở mẩu
giấy ra đọc:

Anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.