DỨT TÌNH - Trang 63

một cách khác người nên đâm ra nghi ngờ, thế thôi. Rồi Hằng hối hận, sợ
mình đã trái.

Nàng vứt mẩu thư vào bồ giấy:
– Chỉ tại cái mẩu thư khốn nạn này! Thôi, tôi lỡ một lần, mình có tha thứ

cho tôi không?

Anh cũng dịu nét mặt:
– Mong Hằng bận sau đừng nhẹ dạ.
– Nhưng chỉ vì yêu Việt Anh nên Tiết Hằng mới vô nghĩa lý thế… À

quên, tôi có số tiền ấy rồi. Tôi đưa mình nhé.

Nàng nói vậy, đoạn với lấy cái ví, mở ra. Nàng lấy tập giấy bạc xong…

một cách ý tứ, bỏ tay vào túi chàng. Nhưng Anh lôi sáu tờ giấy bạc ra, nhìn
mà nói:

– Thế này đã đủ là một sự khốn nạn chưa?
Hằng vờ nhìn ra cửa sổ:
– Ồ! Cái tổ chim vành khuyên kìa?
Nhưng Anh không mắc, lại tiếp:
– Không! Không! Mình không nên đưa tôi ngay bây giờ.
– Sao?
– Hết ngay mất!
– Thì cần dùng gì, cứ việc tiêu! Sau sẽ hay… ngại gì!
– Không! Mình hãy giữ lấy! Thế này là một cái nhục!
Hằng, đã sắp sửa phát điên:
– Thế nào? Mình nói cái gì mà ngu vậy? Của vợ không là của chồng à?

Thế sao gọi được là yêu nhau! Mình bây giờ vô lý quá! Việt Anh bây giờ
khác hẳn Việt Anh ngày trước.

Việt Anh nhại lại một cách rền rĩ, nghiến răng:
– Ồ! Việt Anh ngày trước!…
Rồi chàng ngồi phịch xuống ôm trán. Mười phút sau mới đứng lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.