DỨT TÌNH - Trang 65

Chương

8

Thưa bà,
Tôi vốn không quen thuộc bà nên chúng ta cùng có cái hạnh phúc không

là kẻ thù của nhau. Song tôi yêu quý bà, muốn giúp bà một việc. Người mà
cùng bà sắp trăm năm kết nghĩa, đã có một cử chỉ đáng ngờ. Người ấy có lẽ
đã gây nên cái chết của ông Quân cũng nên. Nếu ngờ thơ này thì bà thử
nghĩ đến cái địa vị giàu sang của bà rồi xét cái ái tình kia xem giả hay thật.
Tôi không yêu nhưng cũng chẳng ghét gì ông Việt Anh. Ông ta chỉ là một
người đáng thương. Vậy có mấy dòng chữ này làm ơn cho bà. Trong cuộc
hôn nhân không nên mắc lừa, bà ạ.

Một người đàn bà có mặt lúc xảy ra tai nạn.
Xin miễn ký tên.
Cái thư này, Tiết Hằng đã đọc lại đến lần thứ ba. Lần đầu, mới đọc được

một nửa thư, bao nhiêu máu trong người nàng hình như dồn vào cả hai thái
dương, cử chỉ thứ nhất là vò thư, toan xé ra làm trăm nghìn mảnh, rồi đi tìm
cho được người viết thư… Nhưng thư là thư nặc danh. Nàng đành nén mọi
sự xúc động, đọc nốt. Người viết thư lại nhận đã có mặt lúc xảy ra tai nạn,
vậy thì là người nào? Vô lý! Lúc đó chỉ có Yvonne và mẹ nàng, Tiết Hằng
không viện lẽ gì mà dám ngờ cái lòng tốt của hai người ấy được. Thế còn
người đàn bà nào khác đã có mặt tại chỗ bãi biển hôm ấy mà nàng không để
ý đến? Lục tìm trong trí nhớ. Hằng mang máng thấy như là bữa ấy ngoài
năm người ra, không còn một ai. Khốn nỗi, nàng chỉ nhớ mang máng thôi, ai
lại đi tin một cái trí nhớ mang máng mà được!

Hay là, tạm gác lẽ ấy ra, cứ cho rằng bữa xảy ra tai nạn, quả thật đã có

mặt tại đó, một người đàn bà nào… Vậy trong cuộc hôn nhân này, người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.