DỨT TÌNH - Trang 73

– Đấy nhé! Tôi muốn yên mà Hằng có để tôi yên đâu!
– Việc gì tôi lại không muốn yên?
– Thế thì sao tự dưng lục đến chuyện ấy?
– Hay lại có lá thư nào, phải không? Đưa đây mau! Xem thư thế nào nào!
Hằng nhấc gối, Anh vồ lấy thư. Đọc xong, chàng cười nhạt:
– Lời buộc tội ghê gớm quá!
– Tất mình phải biết người viết thư là ai.
– Trước khi biết người viết thư, tôi hãy hỏi mình do lẽ gì mình tin thư và

nỡ nghi cho tôi đã! Sao thế, hở đồ khốn nạn?

– Ồ! Đừng to tiếng vội! Cái thái độ kỳ lạ của mình, việc giãy đành đạch

lên về tiền tài mà người chết để lại cho tôi…

– Tất cả những việc ấy đã khiến mình ngờ, phải không? Nói đi, nói mau!
Anh nghiến răng bóp chặt hai tay Hằng. Nàng giằng ra, kêu lên:
– Bỏ ra! Trời ơi, đau!
Anh, vẫn nắm chặt.
– Mình có muốn tôi nói tên cái đứa viết thư?
– Tôi chỉ mong có thế!
Anh muốn nói, nhưng lại ngập ngừng:
– Chính là… là…
– Là…?
Việt Anh muốn nói to: Yvonne. Chàng chợt nhớ lại nét mặt tức tối của

Yvonne dưới ánh trăng bữa ấy. Song vì chưa chắc chắn, mà dẫu chắc thì, thư
đó tỏ lòng yêu chàng, chàng cũng chẳng nỡ nói ra. Anh đành nói dối:

– … Một đứa giang hồ!
– Nhân tình của mình?
– Phải!
– Có mặt lúc xảy ra tai nạn!
– Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.