DỨT TÌNH - Trang 72

– À này mình! Hôm xảy ra cái tai nạn ấy, có người đàn bà nào nữa tại đó

không?

– Hôm nào? Tai nạn nào?
– Cái hôm Quân lâm nạn ấy.
– Ô hay! Sao tự nhiên mình lại còn nhắc đến việc ấy? Tại sao thế, hở?

Tôi tưởng chẳng nên nhắc đến việc ấy, giữa lúc này?

– Không, không, tôi muốn biết rõ, mình cứ nhớ lại xem.
– Hôm ấy không có người đàn bà nào lạ.
– Thật không có ai?
– Thật.
– Trước khi đi tắm, hình như mình có uống rượu bia với Quân?
– Chính thế. Nhưng thôi, sao mình cứ nhắc mãi đến việc ấy!
Hằng im một lúc rồi lại hỏi:
– Thế mình cứu Quân ra làm sao, mình còn nhớ không?
– Lạ thật! Tôi tưởng lúc đó Hằng cũng có ở đấy thì phải.
– Nhưng tôi quên rồi.
– Mình cũng quên mà lại đi bắt tôi nhớ hay sao?
– Hẳn chứ. Cứu hụt một người bạn, ai lại chóng quên được.
Việt Anh đứng dậy trừng mắt:
– Lạ nhỉ? Sao tự nhiên mình cứ nói đến việc cũ? Hằng! Mình nghi ngờ gì

tôi, phải không?

– Sao mình lại bắt tôi nghi ngờ mình?
– Dễ thường tôi không cứu nổi Quân khỏi chết, trách nhiệm ấy ở tôi, có

phải không?

– Mình nói thế trước…
Hằng lỡ lời khiến Anh vớ được. Chàng chua chát mà rằng:
– Trước khi Tiết Hằng muốn nói thế? Hở? Thì gật đầu đi xem sao!
Biết mình hớ, Hằng không đáp, chỉ cúi mặt. Anh đi đi lại lại, ra ý phân

vua:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.