– À này mình! Hôm xảy ra cái tai nạn ấy, có người đàn bà nào nữa tại đó
không?
– Hôm nào? Tai nạn nào?
– Cái hôm Quân lâm nạn ấy.
– Ô hay! Sao tự nhiên mình lại còn nhắc đến việc ấy? Tại sao thế, hở?
Tôi tưởng chẳng nên nhắc đến việc ấy, giữa lúc này?
– Không, không, tôi muốn biết rõ, mình cứ nhớ lại xem.
– Hôm ấy không có người đàn bà nào lạ.
– Thật không có ai?
– Thật.
– Trước khi đi tắm, hình như mình có uống rượu bia với Quân?
– Chính thế. Nhưng thôi, sao mình cứ nhắc mãi đến việc ấy!
Hằng im một lúc rồi lại hỏi:
– Thế mình cứu Quân ra làm sao, mình còn nhớ không?
– Lạ thật! Tôi tưởng lúc đó Hằng cũng có ở đấy thì phải.
– Nhưng tôi quên rồi.
– Mình cũng quên mà lại đi bắt tôi nhớ hay sao?
– Hẳn chứ. Cứu hụt một người bạn, ai lại chóng quên được.
Việt Anh đứng dậy trừng mắt:
– Lạ nhỉ? Sao tự nhiên mình cứ nói đến việc cũ? Hằng! Mình nghi ngờ gì
tôi, phải không?
– Sao mình lại bắt tôi nghi ngờ mình?
– Dễ thường tôi không cứu nổi Quân khỏi chết, trách nhiệm ấy ở tôi, có
phải không?
– Mình nói thế trước…
Hằng lỡ lời khiến Anh vớ được. Chàng chua chát mà rằng:
– Trước khi Tiết Hằng muốn nói thế? Hở? Thì gật đầu đi xem sao!
Biết mình hớ, Hằng không đáp, chỉ cúi mặt. Anh đi đi lại lại, ra ý phân
vua: