DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 170

Cậu ta ngẩn ra một lát, “hừ” một tiếng, nói: “Tớ thực sự hối hận vì đã

dạy cậu câu này.”

Tôi cũng không phải người bảo thủ, nếu đã nói ra rồi thì phải nói cho rõ

ràng, tránh để sau này lại dây dưa mãi không dứt.

“A Hải, tôi không biết điều gì đã khiến cậu nảy sinh cảm giác với tôi,

nhưng bây giờ tôi không còn là cô gái mười chín tuổi, mà đã hai mươi chín
tuổi, tôi không muốn chơi trò chơi tình ái nữa, chỉ muốn có một cuộc hôn
nhân thực sự, có thể mang đến cho tôi một cuộc sống hoàn chỉnh, đúng
nghĩa. Còn cậu, không cần biết trong lòng cậu nghĩ gì, tôi chỉ cảm thấy cậu
nên nghiêm túc một chút, ít nhất, trong chuyện với Ôn Tịnh, cậu nên suy
nghĩ cẩn thận, hãy cho cô ấy một câu trả lời thoả đáng, nếu không, đối với
cả cậu và Ôn Tịnh đều không tốt.” Tôi thẳng thắn nói, sau đó nhìn cậu ta vẻ
chờ đợi.

Trong lòng tôi, thực ra còn có một câu chưa nói ra: Nếu chọn Chung

Tuấn Hải, tôi sẽ dễ dàng yêu cậu ấy, nhưng tôi sợ một ngày nào đó sẽ phát
hiện trong lòng cậu ấy có một hình bóng khác, giống như Ôn Tịnh vậy. Nếu
thực sự có một ngày như thế, tôi thà chấp nhận một người hoàn toàn xa lạ,
sống một cuộc sống yên ổn, bình thản, ít nhất sẽ không làm mình bị tổn
thương.

Chung Tuấn Hải lại nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, không tiếp lời, như

đang suy nghĩ điều gì đó.

Rất lâu sau, tôi nghĩ là không còn chuyện gì để nói nữa, liền đi ra cửa,

bỗng nghe thấy Chung Tuấn Hải chậm rãi nói ở phía sau: “Chúc cậu có một
buổi tối vui vẻ!”

Giọng nói ấy hơi kỳ lạ, nhưng tôi cũng không nói gì thêm, chỉ đẩy cửa đi

ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.