DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 280

không những khỏe mạnh mà còn rất xinh xắn nữa, đúng là may mắn.”

Chung Tuấn Hải dường như không thèm để ý, nói: “Chuyện đó thì có gì

mà em phải ngưỡng mộ, em xem, anh đẹp trai ngời ngời thế này, mặc dù em
còn lâu mới bằng được đẳng cấp của anh nhưng thôi cũng tạm chấp nhận
được, con chúng ta sau này nhất định sẽ đẹp trai hơn em bé hôm nay.”

Tôi cười nhạo một tiếng rồi quay ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một câu:

“Chuyện anh đang nghĩ thật xa xôi quá.”

Hễ nhắc tới vấn đề thực tế đó, lòng tôi lại như có một khoảng tối bao

trùm, bất luận khoảng tối đó là bố mẹ của Chung Tuấn Hải hay là Ôn Tịnh
thì đều không có tia sáng nào có thể soi rọi cho nó.

Tối hôm đó, tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng tất cả đều biệt tăm biệt

tích, sau lần đó, tôi cũng thử liên lạc với cô ấy, nhưng dù có cố gắng thế
nào, cô ấy cũng không một lần hồi âm, chứng tỏ cô ấy đã quyết tâm rời xa
tôi.

Hai ngày sau, Ôn Tịnh quay về Thâm Quyến, điều này tôi nghe được từ

Chung Tuấn Hải, mà anh thì lại được nghe từ cô Uông.

Trước đây, dù Ôn Tịnh làm gì đi nữa thì tôi cũng luôn là người được biết

đầu tiên, ai ngờ có một ngày, tôi phải loanh quanh mấy vòng mới có thể biết
được hành tung của cô ấy. Cứ nghĩ đến điều này, tôi không khỏi cảm thấy
thất vọng.

Chiếc xe đang đi nhanh trên đường đột nhiên phanh gấp, theo quán tính,

đầu tôi đập mạnh về phía trước. Sau khi bị một phen hoảng hốt, tôi liền thu
lại những suy nghĩ miên man trong đầu, nhìn ngó xung quanh, chiếc xe
chẳng đâm vào đâu cả, chỉ là dừng lại ở bên đường.

Tôi kinh ngạc nhìn Chung Tuấn Hải, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.