ẾCH - Trang 137

Trần Tị và Vương Đảm bồng con đến. Ngũ Quan chỉ vào món quà
trên tay Trần Tị nói: “Không cần phải đi mua nữa”.

Mấy năm nay Trần Tị phát tài to, trở thành người có tên trong

danh sách “hộ có một vạn đồng” của thôn. Đầu tiên là nó chạy đến
Thâm Quyến mua đồng hồ điện tử về bán cho bọn choai choai
đua đòi thời trang. Sau đó nó lại đến Tế Nam và bắt mối với một
người quen ở nhà máy sản xuất thuốc lá để mua sỉ về cho Vương
Đảm đi bán thuốc lá lẻ trong chợ.

Tôi đã từng chứng kiến cảnh Vương Đảm bán thuốc lá trong

chợ. Nó đeo một cái hộp nhỏ khá đẹp có thể đóng mở rất thuận tiện
trước ngực, mặt ngoài viết mấy hai chữ “Thuốc lá” to tướng, bên
trong chứa đầy thuốc lá. Nó mặc một chiếc áo khoác bằng vải hoa
màu lam may vừa khít người. Sau lưng nó đeo một cái địu, bên trong
là đứa con mới đẻ khá mập mạp được trùm kín, chỉ chừa cái lỗ mũi.
Cho dù là người quen hay không đều phải chú ý đến nó. Người
quen thì biết nó là vợ của tay buôn thuốc lá Trần Tị và chính là mẹ
đứa bé sau lưng. Người không quen thì cho rằng, con bé đang địu em
sau lưng kia trông thật đáng thương nhưng cũng thật dễ thương.
Những người mua thuốc lá của nó phần lớn đều tỏ ra rất thương
xót và đồng cảm cho hoàn cảnh của “chị em” nó.

Trần Tị mặc chiếc áo da dày cộp và rất cứng, bên trong còn

được lót thêm một lớp lông thú rất dày. Mặt cậu ta đỏ gay, râu cằm
được cạo nhẵn, cái mũi to và cao, đôi mắt sâu màu tro, đầu tóc
xoăn tít.

Ngũ Quan hô: “Đại thương nhân có mặt!”

“Cái gì là đại thương nhân, chỉ là kẻ buôn bán lẻ thôi mà!” - Trần

Tị nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.