ẾCH - Trang 149

tôi chết mà không hối hận gì. Em yêu, ước gì lúc này trong tay tôi
có loại linh dược uống vào sẽ chết nhưng rồi sẽ sống lại...”

Da gà trên toàn thân tôi đã mất và hình như tôi đã rất cảm động

vì những lời lẽ tỏ tình vô cũng bóng bẩy mà Vương Can đang đọc.
Không ngờ là cậu ta yêu “Tiểu sư tử”, mà lại yêu đến độ điên cuồng
si mê như thế. Cũng không ngờ rằng Vương Can lại viết văn hay
đến như vậy, viết thư tình mà chẳng khác nào những lời than khóc.
Cũng chính trong những điều bất ngờ ấy, tôi mơ hồ nhận ra
rằng tuổi thanh xuân đang đến với tôi. Trong đó, Vương Can là
người dẫn đường. Tuy lúc ấy tôi chưa hề biết tình yêu là gì nhưng
ánh sáng chói lọi của nó đã hút tôi lao về phía trước chẳng khác nào
một con thiêu thân đâm đầu vào lửa.

“Cậu yêu “Tiểu sư tử” như vậy, nhất định cô ấy cũng sẽ yêu cậu”.

Tôi nói.

“Thật thế ư?”. Vương Can chộp lấy tay tôi siết cứng, đôi mắt

như có lửa, nói: “Cô ấy sẽ yêu tớ, thật không?”

“Sẽ yêu, nhất định sẽ yêu”. Tôi cũng dùng sức nắm chặt bàn tay

Vương Can: “Nếu thực tế không đúng như vậy, tớ sẽ giúp cậu tìm
gặp cô tớ, nhờ cô ấy làm bà mối. “Tiểu sư tử” rất nghe lời cô”.

“Không cần, đừng bao giờ làm thế!”. Vương Can nói: “Tớ không

muốn mượn sức từ bất cứ người nào. Những trái dưa còng queo thì
không ngọt. Tớ sẽ dựa vào sự kiên trì của mình để đánh động trái tim
cô ấy”.

phía dưới, Lý Thủ ngẩng đầu lên, hét lớn: “Hai ông ngồi trên

ấy làm cái quái gì thế?”

Ông Vương vốc một nắm bùn nhão ném vào chúng tôi, quát lớn:

“Đừng làm cho cá của ta sợ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.