ẾCH - Trang 147

“Cô ấy... cô ấy...” - Đôi mắt Vương Can phát ra những tia sáng

hơi kỳ lạ, nói như trong mơ ngủ: “Cô ấy chính là “Tiểu sư tử” của
tớ...”

“Cậu viết thư cho cô ta để làm gì? Muốn hỏi cô ta làm vợ à?”

“Đúng quá! Sao mà cậu nhanh thế?” - Vương Can lẩm bẩm: “ Sư

tử, “Tiểu sư tử” thân yêu của tôi. Tôi tự nguyện đem toàn bộ tuổi trẻ
của tôi giao phó cho “Tiểu sư tử” yêu quý... Người tôi yêu ơi! Hãy tha
thứ cho tôi. Tôi đã viết tên em lên giấy và hôn đi hôn lại cái tên ấy,
không biết bao nhiêu lần...”

Tôi cảm thấy hơi run, toàn thân đồng loạt nổi da gà. Rõ ràng là

Vương Can đang đọc lá thư mà cậu ta đã viết, hai tay nắm chặt lấy
cành cây, mặt tì vào lớp vỏ cây xù xì, đôi mặt mơ màng và hình như
đang dâm dấp nước mắt.

“... Kể từ lúc lần đầu gặp em tại nhà Tiểu Bão, tôi đã bị em làm

cho say đắm. Từ đó cho đến bây giờ và có lẽ là vĩnh viễn, trái tim tôi
đã hoàn toàn thuộc về em. Nếu em muốn nhai muốn nuốt nó,
tôi sẵn sàng móc nó ra cho em mà không hề có chút do dự nào. Tôi
mê muội khuôn mặt đỏ, cái mũi trông rất sinh động, đôi môi non tơ,
mái tóc bồng bềnh và hai con mắt sáng của em. Tôi mê giọng nói
của em, mùi vị trên người em và nụ cười của em. Chỉ cần em cười là
tôi đã cảm thấy đầu óc mình choáng váng, tiếc là không được quỳ
xuống đất để ôm lấy đôi chân em, ngước lên và nhìn khuôn mặt
đang cười của em...”

Ông Vương giật mạnh cần câu về phía sau, sợi cước trắng tạo

nên một chuỗi hạt nước trong veo loa lóa trong nắng. Đầu sợ cước
có treo tòng teng một con ba ba màu vàng sậm lớn cỡ cái cốc uống
nước, nhanh chóng rơi xuống bờ đê. Hình như bị rơi quá nặng nên
con ba ba đã chết giấc, ngửa chiếc bụng trắng trắng lên trời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.