ẾCH - Trang 190

Lái xe quay đầu nhìn lại phía sau. Gã mặc một bộ đồng phục màu
xanh lam trông rất sạch sẽ, trên cổ có quấn một chiếc khăn trắng
toát, đầu đội mũ lưỡi trai, hàm răng dưới cắn chặt vào môi trên,
trên môi là một bộ ria đen láy, đúng là một thanh niên nhanh nhẹn và
khỏe mạnh... Cây hòe già đã nghiêng, tiếng rễ cây đứt đất nghe rào
rào, tôi có cảm giác chúng đang rên siết đau đớn. Từ chỗ thắt dây
xích, một mảng vỏ bật ra khỏi thân cây, để lộ thân cây màu màu trăng
trắng.

“Vương Kim Sơn! Đ.mẹ! Ông ra đây...”. Tiêu Thượng Thần dùng

tay lay, dùng đầu gối húc, dùng chân đạp rầm rầm vào cánh
cổng. Nhưng trong nhà vẫn im lìm, ngay cả tiếng khóc của bố vợ tôi
cũng đã mất hẳn.

Tiêu Thượng Thần xiêu xiêu vẹo vẹo đi lại gốc cây hòe, vừa đi

vừa khóc: “Cây của tôi... Cây hộ mệnh của gia đình tôi ơi...!”

Tiếng rễ cây đứt cùng với tiếng đất bị đào bới tiếp tục rào rào,

những vết nứt đã chạy ngoằn ngoèo trên đất.

Tiêu Thượng Thần khập khiễng, xiêu vẹo lại lại cánh cổng, gào

lớn: “Vương Kim Sơn! Ông đúng là đồ trứng thối! Chúng ta là xóm
giềng, mấy chục năm nay không có một tiếng qua lại, thiếu chút
nữa là thành thông gia, sao ông lại hại tôi thế này...!”

Gốc rễ của cây hòe đã trồi lên trên khỏi mặt đất, rễ cây màu

vàng ngoằn ngoèo trông như những con trăn... Có những chiếc rễ bị
đứt giữa, những chiếc cố bám víu vào gốc thì càng ngày càng bị
kéo dài ra... Tán cây đập mạnh xuống đất và biến thành một
chiếc chổi khổng lồ bị kéo sệt dưới đất, những cành nhỏ gãy lìa,
bụi bốc lên cao. Mọi người bịt mũi nhưng vẫn ngửi thấy mùi vị của
đất và mùi vị của mủ cây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.