ẾCH - Trang 204

Tôi nói, hãy cho tôi vào, phải để cho tôi vào… Mấy người mặc blouse
trắng chạy theo hành lang đến bên tôi… Một bác sĩ trung niên toàn
thân toát ra mùi thuốc lá và thuốc sát trùng trộn lẫn kéo tôi đến
bên chiếc ghế băng và ấn tôi ngồi xuống ghế. Ông ta đưa cho
tôi một điếu thuốc lá và đánh lửa giúp tôi, lên tiếng an ủi: “Đừng
quá lo, xe cấp cứu của bệnh viện huyện sẽ đến ngay. Cô của anh đã
hút 600cc máu để truyền cho vợ anh… Không có chuyện gì lớn lắm
đâu…”

Tiếng còi xe cấp cứu đã vang lên. Tôi có cảm giác tiếng còi ấy

như một con rắn đang quấn chặt lấy cơ thể tôi và từ từ chui vào
bên trong nội tạng của tôi. Có người mặc áo blouse trắng đeo hòm
thuốc bên hông. Có người mặc áo blouse trắng đeo ống nghe trước
ngực. Đàn ông mặc blouse; đàn bà mặc blouse. Đàn ông mặc blouse
khiêng băng ca… Rất nhiều những người mặc blouse trắng ấy
đều ùa vào phòng phẫu thuật, cũng có một vài người tần ngần
đứng ngoài hành lang. Động tác của họ sao mà nhanh nhẹn. Không ai
chú ý đến tôi, ngay cả một cái liếc nhìn về phía tôi cũng không có.
Tôi cảm nhận được mùi vị tanh nồng của máu…

… Những người mặc blouse trắng đang rời khỏi phòng phẫu

thuật, từng người từng người lên xe và cuối cùng là chiếc băng ca
cũng đã được đưa lên. Băng ca không có người!

Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng phẫu thuật và xông vào. Một tấm

vải trắng toát đã che lấp thân hình Vương Nhân Mỹ, kể cả mặt.
Toàn thân cô tôi chỉ có một màu đỏ của máu ngồi thẫn thờ trên
chiếc ghế, “Tiểu sư tử” và những người khác thì đứng im như trời
trồng. Không gian lặng ngắt trong một khoảng thời gian không
biết bao lâu rồi đột nhiên tai tôi lùng bùng như có hai con ong đang
chui vào trong và đập cánh…

“Cô…, không phải là cô đã nói là không có chuyện gì sao…?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.